Màu sương đêm âm thầm lạnh lẽo lướt qua tán lá cây bé nhỏ, nhẹ nhàng rũ rượi để lại một giọt nước nóng đong đầy,.tiếng rít nhẹ của tiếng gió ban đêm khiến người ta phải kiếp sợ, phía xa trong một quán bar nhộn nhịp, biết bao con người thả hồn vào cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng, phun trào nguồn cảm hứng cơ thể, những tiếng hò hét, trải người vào bản nhạc để quên đi sự mệt mỏi, đau buồn trong cuộc sống, họ như những con rắn độc quấn lấy nhau, điên gồ như vũ bão
. Góc nhỏ là bóng của thiên sứ Gia Tuấn đẹp đến mê mẫn, làm bao cô gái phải thèm thuồng ngó đến nhưng chẳng ai dám vác mãng đến vì sợ vẻ mặt sát khí u tối của Gia Tuấn. Gia Tuấn một mình hết uống rồi lại uống, không biết anh đã uống hết bao nhiêu rượu loại mạnh nhất nơi này, càng uống cơn men rượu càng lấn chiếm lí trí anh, Gia Tuấn lảo đảo bước đi siêu quẹo, cùng chai rượu đi ra từ quán bar, khiến bao ánh mắt lưu luyến nhìn theo
Anh cười khó khăn trên con đường đầy màu đen tối, người ta bảo uống rượu thì mọi buồn phiền sẽ tan hết, nhưng sau anh càng uống càng cảm thấy đáng ghét cuộc sống này, cố quên nó nhưng sau vẫn nhớ, dẫu biết anh không có cơ hội nào để làm nó yêu anh, 1% cơ hội cũng không có, Gia Tuấn băng băng thông thả trên con đường dài, anh chẳng biết nơi nào mới thuộc về anh, đi rồi lại đi không có điểm dừng.
-Anh cho em làm quen với.—Một cô gái xinh xắn chặn ngang mặt của Gia Tuấn., mái tóc cô gái bồng bềnh làm toát lên vẻ đệp kiều diễm, dịu dàng, trông cô gái ấy như một con búp bê lạc mất đường, ngớ ngớ khó tả.
Trừng to mắt nhìn cô gái lạ lẫm phát ra câu hỏi hết sức táo bạo, mắt Gia Tuấn hơi mập mờ, một nữa vì rượu thấm sâu, một nữa vì chẳng tin vào mắt mình. Gia Tuấn tỏ ra không quan tâm lướt qua cô gái đó,vì anh nghĩ rằng nếu làm vậy cô ta quê quá thì tức khắc sẽ biến đi nhưng không ngờ cô ta dai hơn anh tưởng.
-Anh tên gì thế, em tên Diễm Thu.. --- Diễm Thu cười tươi làm lộ ra hai má núm đồng tiền đáng yêu, nếu mà là một người khác thì đã không nhẫn tâm để cô gái đẹp đến mê hồn này ngoài đường như vậy đâu?
Gia Tuấn dừng hẳng bước chân đứng đơ nhìn Diễm Thu một lúc , anh bắt đầu lạnh lùng khủng khiếp.
-Tôi không có hứng thú, biến đi trước khi tôi nỗi giận.
Anh nói rồi liếc Diễm Thu một cái cho sự lẳng lơ của cô, anh rất ghét thứ con gái như Diễm Thu tối ngày chỉ biết bám lấy đàn ông đòi hỏi. lời nói của Gia Tuấn đúng là có đủ uy lực làm người khác chỉ biết nghe theo mà không dám cãi lại, anh đưa chai rượu lên và bắt đầu hưng phấn tu hết ,cho mọi thứ xóa sạch trong tâm trí anh, rồi mọi việc sẽ lại quay về ngay chính cái nơi bắt đầu
Gió quá đủ lạnh để làm một trái tim đau đớn phải đóng băng, Gia Tuấn hận, hận mình quá yêu nó, hận bản thân nhu nhược. không đủ bản lĩnh khiến nó yêu anh. Lại một tiếng nói làm Gia Tuấn phải lên cơn điên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
-Mình làm quen.--- Diễm Thu tay cầm ly caphe nóng còn bốc khói trên tay quơ trước mặt Gia Tuấn, thêm mấy cái bịch bim bim ngon lành.
Cô ta tưởng anh là ai chứ? Em bé 3 tuổi chắc, lại làm cái trò trẻ con như thế này?
-Cô không thấy xấu hổ ư? Hay mặt cô dầy quá nên không có cảm giác?—Gia Tuấn nặng lời trĩ trít, anh đã quá điên quá khùng thế mà lại có người không biết điều đâm đầu vào ham hùm làm phiền đến anh, nếu đã thích thì cũng đừng trách anh sao nặng lời.
-Xấu hổ? tại sao lại xấu hổ? mà xấu hổ là cái gì?—Diễm Thu tỏ vẻ khó hiểu đưa tay lên rải đầu, Gia Tuấn không biết là Diễm Thu giả vờ hay đang cố ý tạo ra vẻ mặt ngú ngớ đó, anh thật có cảm giác chán ghét con gái trên thế giới này.
-Đừng giả ngốc với tôi nữa? Nếu muốn tìm đàn ông để thỏa mãn nhu cầu của cô thì biến ra chỗ khác mà tìm? Đừng uốn éo trước mặt tôi? RÕ KHÔNG?
Những lời nói mang đậm đà sự mĩa mai, khinh bỉ được phun trào ra từ miệng của Gia Tuấn, khiên Diễm Thu đổi sắc mặt ngay lập tức đôi mắt có chút đỏ lên.
-Anh….. hic..hic… anh làm gì hung dữ vậy? tôi chỉ là muốn làm quen thôi mà, có cần nói tôi vậy không? Anh Đúng Qúa Đáng mà? HU.. HU…
Giữa đường giữa xá Diễm Thu khóc in ỏi, cô ăn vạ ra luôn cả đất, khóc mà như đang rào thét muốn khiến cho người khác nghe thấy, tiếng khóc của Diễm Thu vang lên khắp mọi nơi, những ánh đèn trong những ngôi nhà gần đó đang có hiện tượng sáng rực rỡ, tiếng chó sủa mèo kêu gầm trời, Gia Tuấn đã nhức đầu giờ lại đau đầu hơn, anh nghiến răng khen khét cố nhịn lại cơn thịnh nộ kéo Diễm Thu chạy như bay, vì anh không muốn bị người ta nhìn thấy rồi lại bị hiểu lầm là anh ăn hiếp một đứa con gái ( sự thật là vậy mà? Còn sợ hiểu lầm cơ đấy….!! )
Tiếng khóc lóc ngừng hẳn chỉ còn lại những tiếng bước chân gấp gáp, tiếng tim đập nhộn nhàng mà chẳng biết của ai? Gia Tuấn cúi người thở muốn đứt hơi, từ thằng xỉn rượu mờ giờ Gia Tuấn trở thành thằng tỉnh hơn chữ tỉnh ,Diễm Thu ngó ngơ nhìn bàn tay Gia Tuấn đang nắm lấy mình, mĩm cười đáng yêu cô nhìn Gia Tuấn đỏ mặt.
Gia Tuấn nhận ra hiện trạng vô lí bây giờ liền bỏ tay ra, quay về nơi con sông đang chảy ngược dòng, bây giờ họ đang ở trên một cây cầu đẹp nhất nơi này. Nhìn dòng nước trôi theo màng đêm tĩnh mịt lòng Gia Tuấn dấy lên nỗi nhớ nhung về nó, anh đã từng và rất muốn nắm lấy tay nó đến nơi đây cùng nhắm sao đêm, ngắm cảnh vật lãng mạn này, có thể điều đó sẽ không xảy ra đâu.
-Cho anh này?—Diễm Thu đứng tựa người vào thành cầu cùng Gia Tuấn nhìn ngắm ngôi sao trên trời, cô chìa ra một bịt bim bim cho anh, đáng lẽ ra là còn caphe nhưng hồi này vì lo khóc nên cũng không biết cô quăng nó đi đầu rồi.
-Ăn cái này?- Gia Tuấn nhận bịch bánh nhìn Diễm Thu bằng cặp mắt hết sức ngạc nhiên, không ngờ cô lớn thế mà còn ăn mấy thứ của con nít thế này.
-Anh ăn thử đi… ngon lắm đó.
Gia Tuấn hình như có chút thiện cảm hơn với Diễm Thu, anh nhìn cô rồi tiện tay xé bánh nếm thử.
-Ngon không?—Diễm Thu cũng ăn , nhìn cô không khác gì đứa trẻ lên 3 ham ăn ham uống.
-Ừ... ăn được.
Hai người bọn họ cùng nhau ngắm sao tán gẫu hết chuyện này đến chuyện khác, buồn cười là Diễm Thu quá ngốc Gia Tuấn nói gì cô cũng tin, nhiều khi vì cái ngốc của Diễm Thu mà chọc Gia Tuấn quê hết chỗ nói, những tiếng cười bắt đầu nhộn nhịp, đêm càng lúc càng mờ ảo, càng đậm trăng cũng đã khuất bóng sau ngọn cây, có vẻ đã quá khuya.
-Khuya rồi, tôi đưa cô về.—Gia Tuấn nhìn đồng hồ rồi nói với Diễm Thu, anh thấy hôm nay rất vui khi có người tâm sự khiến anh quên đi những chuyện buồn.
-Anh cho tôi số điện thoại đi?—Không ai giống Diễm Thu cả, tuy ngốc nhưng lá gan của cô không nhỏ, cũng không biết xấu hổ, thật làm Gia Tuấn phát cáu, những điểm anh ghét ở con gái bấy nhiêu thì hầu như Diễm Thu đểu có tất tần tật.
-Cô có phải con gái không vậy? con gái gì mà….?—Gia Tuấn nhìn Diễm Thu dò xét.
-Mệt quá… đưa điện thoại đây.
-Này.. này… cô làm gì vậy? điên à?
Diễm Thu móc điện thoại từ trong túi quần của Gia Tuấn khiến anh thục lại, nắm giữ không cho cô lấy, những chẳng biết sau dù thế nào mà Diễm Thu vẫn lấy được, Gia Tuấn ngớ người.
-Trả đây, cái con nhỏ này?—
-Không trả.—Diễm Thu tinh nghịch đưa điện thoại quơ qua quơ lại chọc tức Gia Tuấn.
-Cô….—Gia Tuấn chống eo nheo mài nhìn Diễm Thu,cô chỉ cười sau đó bước lại gần.
-Này?—Nói rồi Diễm Thu đặt lên tay Gia Tuấn cái điện thoại và chạy đi, cô còn ngó lại nhìn Gia Tuấn.
- Tôi sẽ điện cho anh.--- Diễm Thu ra hiệu vẫy tay rồi đi mất hút, để lại Gia Tuấn đầu xịt khói nghi ngút cầm cái điện thoại của Diễm Thu.
-Cô ta chơi trò quái quỷ gì đây? Đổi điện thoại à?... Gặp phải ma rồi.
Gia Tuấn lắc đầu , đành cầm điện thoại của Diễm Thu mà đi về , dù rất tức nhưng người cũng đã đi, của cũng đã mất biết làm sao bây giờ.
“chẳng biết sao mình uống lắm rượu vậy mà lại tỉnh trơ trơ như không có gì, tủ lượng của mình mạnh quá hay chăng?” Gia Tuấn thâm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...