--Công Ty Nguyễn Hoàng.----
Một công ty lớn nhất Chấu Á nắm giữ cổ phần nhiều nhất, được
mệnh danh là sứ sở của thiên đường, bên trong thật lộng lẫy ngay cả bóng đèn
treo cũng là hành ngoại lai đắt giá, gia đình của nó giàu có và sử hữu một công
ty lớn như vậy mà nó lại không chịu vào làm, cứ thích ra bên ngoài nhìn thế
giới.Mặc dù điều hành một công ty lớn như vậy, mà Minh Quân anh hai nó cũng còn
thời gian để mà nghỉ ngơi, đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, Minh Quân hạ cánh xuống
chiếc ghế mềm mại.
“Gầm” âm thanh thật đáng sợ, Thảo Anh nhanh như gió bay đến
túm cổ Minh Quân dậy, hằng hộc.
-Anh rảnh rỗi quá nhỉ?—Thảo Anh bặm môi, Minh Quân còn thảnh thơi hơn cả cô, cô thì
tối ngày đầu tóc mặt tối giải quyết bao nhiêu là công việc, nghĩ làm sao mà
Minh Quân còn có tâm trạng ngủ trưa.
-Cho anh ngủ một tí đi mà zk?—Minh Quân ngôi dậy, dụi dụi
đầu vào người Thảo Anh làm nũng.
-Ngủ..Ngủ… ngủ cái đầu nhà anh? Công việc thì ngập cả lên mà
còn ngủ.—Thảo Anh vô tư đẩy cái đầu heo Minh Quân sang một bên.
-Anh mệt lắm, zk yêu cho anh ngủ tí,, tí thôi mà?—Minh Quân
nằm nên đùi Thảo Anh nhắm đôi mắt lại. Thảo Anh muốn đẩy ra nhưng nhìn Minh
Quân mệt mỏi vậy lại thấy thương, đưa tay vuốt vài lọng tóc của Minh Quân.
-Anh kêu Tiểu Ngọc về phụ anh đi
-Nó không chịu đâu, đến lúc thích thì tự khắc nó sẽ về
thôi?— Minh Quân đưa tay sờ gò má Thảo Anh mắt tròn xoe nhìn cô.
-Ừ,, quên nữa… Tối mai chúng ta có bữa tiệc thỉ phải? Anh có
đi không?
-Bữa tiệc đó rất quan trọng tất nhiên là phải có mặc, đích
thân ông Kezin gửi lời mời thì không thể không đến.
-Bữa tiệc gì vậy ck?- Thảo Anh hiếu kì.
-Ông ấy muốn tìm một đôi tình nhân siêu hoàn hảo làm người đại diện cho sản phẩm mới ông ấy,
và sẽ đầu tư cổ phần vào công ty người đó vô điều kiện—Minh Quân giải thích, vẻ
mặt không có chút gì hứng thú.
-Vậy đây là chuyện lớn, sao anh có vẻ không quan tâm mấy
vậy?—thảo Anh nhìn ra được vấn đê mạnh bạo hỏi.
-Anh không có hứng thú với trò vô vị này, và bữa tiệc đó
chắc chắn sẽ có công ty Trần Nam tham gia, họ sẽ không chơ mắt làm ngơ việc này,
Tuy nhiên trước giờ ta và công ty đó
nước sông không phạm nước giếng. Phong trào này ta chỉ tham gia không tham
chiến.
Thảo Anh nghe mà lùng
bùng nổ tai, ngớ người ra suy nghĩ, Minh Quân cười nhẹ nhìn khuôn mặt ngu hơn
chữ ngu của Thảo Anh, với tay túm lấy cổ Thảo Anh kéo xuống, hôn một cách nồng nghiệt, hít hơn mật ngọt của đôi
môi kia.
Một hạnh phúc nhỏ
nhoi được ban cho họ, thần tình yêu mĩm cười cho một tình yêu rực cháy. Họ là
của nhau, chỉ có nhau họ mới thật sự tìm được hạnh phúc đó là điều không thể
phũ nhận.
------------------------------------
Thời gian cũng nhanh chóng đi nhanh không ngừng lấy một hơi
thở, .nó mới chớp mắt một lát đã là 12h trưa rồi, chẳng biết mình ngủ bao
lâu, cũng không biết Nam Phong có vào phòng không nhưng giờ trong phòng chỉ còn
mỗi nó, nó ngột ngạt khó thở vì căn phòng quá thiếu sức sống, nhưng biết phải
làm sao đành mặc kệ đi ra ngoài tìm chút thứ gọi là sự sống. Nó mua cơm hộp,
một chút nước ngọt rồi leo lên sân thượng vừa ăn vừa hưởng thụ luồng gió mát.
-Không ngờ trên này đẹp vậy.—Nó thích thú hít thật sâu, bóng
dáng nó nhỏ bé với mái tóc bồng bềnh hằng trên sàn.
-Nếu người khác không nhìn kĩ thì có lẽ sẽ tưởng cô vì
thất tình mà định nhảy lầu đấy.—Việt Anh tay đút vào túi quần chậm rải bước đến
đứng bên cạnh nó.
Nó ngạc nhiên quay sang tìm âm thanh kia, đôi mắt long lanh
đẹp mê người vui vẻ nhìn lên bầu trời, thưởng thức vẻ đẹp vô tận của thiên
nhiên ban tặng.
-Nếu được chết ở một nơi đẹp thế thì còn gì bằng—Nó mĩm
cười.
-Thế tôi giúp cô hen.—việt Anh nói rồi cầm bã vai nó đẩy
về phía trước, nó hết hồn tưởng toi mạng
ai dè Việt Anh chỉ đùa.
-Anh điên à? Xém má nhìn không ra rồi—Nó thở đến muốn ra
nước mắt, nhìn Việt Anh .
- Thích cô thật rồi đấy nhá.—Việt Anh nhìn nó đắm đuối , làm
nó đỏ cả mặt.
-Hả..? ---Nó trợn tròn mắt, há hốc mồm miệng.
-Có cần phải biểu hiện vậy không? Tôi đùa thôi mà.
Gió nghi ngút buông luồng thơm ngọt ngào của đất trời, những
tán lá cây thi nhau lướt trong không trung, nó thích thú bước đến tựa người vào
thành tường, đôi mắt vô tư nhắm lại để tìm chút cảm giác thoải mái. Việt Anh
cũng vui vẻ đứng cạnh bên nó, nhìn tường tận, từng nét trên gương mặt nhỏ
nhắn kia.
-Hình như tôi và cô rất giống nhau, thích sự tự do, thích
tìm đến một nơi yên tỉnh như thế này. Rất lâu rồi tôi chưa tìm được một tri kĩ
như cô.
-Có lẽ là vậy?
Uống một ngụm nước ngọt, nó chìa ra đưa cho Việt Anh, không
chút suy nghĩ lon nước rời tay nó, bặm lấy đôi môi mềm mại của Việt
Anh.
-Tôi có thể nhờ anh một việc?--- Nó trần trừ.
-Cứ nói, nếu tôi giúp được,
-Anh có thể nghĩ cách cho tôi nghĩ việc được không? Giúp
tôi nha..nha..—Nó cọ xác hai bàn tay đưa trước mặt Việt Anh, trẻ con nài nỉ.
-Cái này…. Tôi cũng bó tay..!! mà sao cô phải nghĩ làm ở đây?
Bị Nam Phong bức quá hả gì?--- Câu nói có chút đùa cợt.
-Tôi không muốn làm việc với một ông sếp vừa thô lỗ, cột
cằn, đáng ghét, chỉ biết bản thân mình không suy nghĩ cho người khác như hắn
ta.—Nó được phen xả giận, nói hết những gì uất trong lòng.
-Nam Phong không như cô nghĩ đâu.
-Thế anh nói xem hắn ta tốt chỗ nào chứ?—Nó nghiến răng khi
nhắc đến cái tên khó ưa đó.
Một chút sự im lặng, một chút suy nghĩ hiện tại, Việt Anh
cũng không biết có nên cho nó biết nhiều về Nam Phong không? Lí trí lại đấu
tranh với lương tâm, Việt Anh thở dài, đặt niềm tin vào nó, có thể nó sẽ là
người làm cho anh bạn của anh thay đổi bản tính hiện tại. Việt Anh lại tin Nam
Phong có thiện cảm với nó.
-Thấy bề ngoài đáng sợ vậy thôi , chứ cậu ta yếu đuối lắm.
Chỉ muốn bảo vệ bản thân nên tự tạo cho mình một con người lạnh lùng thế đấy.
Anh ta mất trí nhớ , không thể nhớ quá khứ của mình, không nhớ bản thân mình là
ai, nhưng Nam Phong đã rất cố gắng để sống tiếp, đánh đuổi cơn đau ở đầu. Nên
cô đừng trách Nam Phong tại sao lại vậy? Thật ra tôi nhận thấy được Nam Phong
hình như yêu cô thì phải?—Nghẹn ngào khi nhắc đến quá khứ và bí mật không thể
tiếc lộ của Nam Phong. Nó là người lạ đầu tiên biết chuyện đại trọng này, Việt
Anh có phải tin lầm người hay không? Khi giao một bí mật mà Nam Phong không
muốn người ngoài biết cho nó.
Phởng phờ một chút gió nhẹ lướt qua hai người trên sân
thượng, có chút im lặng, tự mình theo đuổi suy nghĩ của bản thân. Nó nghe đến
nỗi hồ đồ mất, không hiểu lắm nhưng cái câu cuối cùng làm nó thờ người” Hình
như Nam Phong yêu cô” Nó nuốt nước bọt lắc đầu lia lịa.
-Tôi.. anh nói tôi.. Tôi sao? Kakakka… Anh đùa vui ghê?—Nó
cười lớn
-Haizzzz.. cô không tin thì đi hỏi thử đi?—Việt Anh nhúng
vai.
-Tôi K…H…Ô….N….G có bị Đ…I….Ê….N giống anh
Nói rồi nó quay lưng bước đi xuống,không muốn tốn thời gian
ở trên đây, sợ Anh sếp của mình lại nỗi khùng thì có nước chết,, chết.
-Tạm Biệt.. Tôi đi đây, không thì lác nữa chắc bị làm thịt
luôn quá.
Việt Anh cười tươi, nó rất thú vị, một cô gái mang đầy sự kì
lạ lại rất đáng yêu, Việt Anh mong niềm tin của mình đặt vào nó là không sai.
Niềm tin cho rằng nó có thể thay đổi Nam Phong, mong con ác ma Nam Phong sẽ
biến mất, anh rất sợ một lúc nào đó sự tàn ác trong người Nam Phong sẽ nỗi dậy. Đáng sợ!! Rất đáng sợ!!!
Hít một hơi thật sâu, Việt Anh
cũng vui vẻ trở lại là người ít nói và mang đầy vẻ khó gần đi xuống, một lớp
mặt nạ không khác gì anh bạn Nam Phong của mình, chỉ những lúc ở cạnh nó thì lớp mặc lạ đó mới dường như được tháo bỏ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...