Đời đông quá, chúng ta tìm nhau mãi
Thấy nhau rồi, đừng xa nữa… nghe anh ??
-Nam
Phong .. Nam
Phong .?—Việt Anh xông vào, chổi tay lên bàn làm việc của Nam Phong ra vẻ hối
hả chuyện gì đó.
-Lại có chuyện?—Nam Phong cau mài nhìn Việt Anh , mỗi lần
Việt Anh đến là không có chuyện gì tốt lành cả, không phải chuyện trong thế giới
ngầm cũng là chuyện của công ty.
-Ờ… sao mày biết?—việt Anh rải đầu lúng túng.
-Mày tìm tao thì có bao giờ là chuyện tốt đâu.—Nam Phong
đứng lên đi vòng ra ghế salông.
-Mày làm như tao muốn lắm không bằng ý.—Việt Anh cũng bước
theo sau. , không màng vơ luôn ly caphê đậm đặc trên tay Nam Phong mà tu.
-Mệt quá. Rốt cuộc là chuyện gì?- Nam Phong mệt mỏi ngã lưng ra ghế, thật sự là ở trong
chiến trường rất giả mang, những người va chạm với xã hội, với cuộc sống mới
hiểu được cảm giác này của anh.
-Bà Joi muốn rút cổ phần đầu tư?—Việt Anh nghiêm túc nói với
Nam Phong như hai người đàn ông chân chính.
-Rút? Thì cứ để cho bả rút, tiền là của bả,chẳng tổn thất
gì.—Nam Phong hồn nhiên vô tư nhúng vai xem như chuyện này rất nhỏ nhoi.
-Mày điên à? Bả là người nắm cổ phần lớn nhất trong những
người đầu tư, nếu rút một hoặc hai thì chẳng có gì quan trọng, mà đằng này là
tất cả. Đúng là không tổn thất nhiều nhưng cũng làm Trần Nam lung lay vị chí
trong thị trường.—Việt Anh bức xúc tuôn một tràn ,
-Rút hết? chết tiệt lại giở trò.—Nam Phong tức giận đập mạnh
vào bàn tạo lên một tiếng động không hề nhỏ.
-Mày tính làm sao?—việt Anh hỏi ý kiến Nam Phong vì biết
tính của anh trước giờ là không để yên cho người khác giữ lợi, dù chết cũng
phải lôi nhau cùng theo.
-Liên lạc, tao muốn có cuộc hẹn.- Nam Phong vơ lấy chiếc áo
khoác ngoài, rồi đi một mạnh ra ngoài. Để lại Việt Anh một mình nhúng vai anh
ách.
Chiếc xe siêu đen BWM nhanh chóng rời bãi đậu xe, phóng như
tên lửa lao về phía trước, mặt kệ những ánh mắt kinh ngạc của người. Chiếc
xe sang trọng từ từ đi chậm lại khi thấy một bóng dáng nhỏ nhắc quen thuộc.
-Lên xe—Nam Phong lạnh lùng nói, chiếc xe đi từng bước theo bước chân của nó.
Nó liếc nhìn Nam
Phong một cái rồi quay đi như chẳng thấy
gì. Hơi lạnh lẽo của mùa đông vội thổi qua làm nó không tự chủ run lên một cái.
Nam Phong thấy vậy lo lắng.
-Tôi kêu cô lên xe.—Nam Phong quát.
Hai người, kẻ giận dỗi người năn nỉ đã trở thành trung tâm
chú ý của mọi người đi đường,những lời bàn tá, bình luật bắt đầu đố kị vang
lên, nó nuốt nước bọt ừng ực.
-Xem kìa giận nhau đấy, nhìn hạnh phúc nhỉ.- Người Nam
-Người ta đến đón rồi mà còn làm giá.- Cô gái kia nhếch môi.
-Có người yêu là một anh đẹp trai vậy còn làm nũng, thật
hết biết.—Anh chàng kia liếc nó
-Người ta hạ mình rồi mà còn không chịu lên xe, bộ muốn để
người ta chú ý chắc,--,
Những âm thanh không mấy thiệt cảm chíu gọi vào hào quang
của nó, nó nhăn mặt dậm chân mấy cái phóng nhanh, mở cửa xe bước vào, Nam Phong
thấy vậy chỉ cười nhẹ, thầm cảm ơn mấy người nhiều chuyện kia.
-Sao không đi?—Nó quay sang Nam Phong khi đã ngồi nóng chỗ
mà chiếc xe vẫn không nhút nhích.
-ANh…làm ..làm gì vậy?—Nó khẻ thu người khi Nam Phong bỗng
chồm qua bên nó.
-Tôi có ăn tươi cô đâu mà làm gì ghê vậy?- Nam Phong thắc
dây an toàn cho nó, sao đó cởi áo khoác cho nó mặc vào, nói là đông đến cũng
không đúng mà chỉ là hương vị của đông sang chứ không quá lạnh như mùa đông ở
nơi khác.,
-Tôi không lạnh.—Nó cởi ra .
-Mặc vào?—Chất giọng của Nam Phong làm nó giựt ngay cái hành
động cỡi trả áo, ngoan ngoãn làm theo lệnh như chú cún con, nam Phong lại khẻ
cười vui vẻ một nụ cười hạnh phúc như đã thuần phục được một con cún cứng đầu.
Nam Phong gồ ra
mạnh,chiếc xe chạy tốc hành trên con đường
đầy màu hồng của hạnh nhân, gió thỏa ra một mùi thơm của hoa dại bên
đường, vui vẻ đùa giỡn mái tóc bồng bền của cả hai. Một khoảng lặng đáng nhớ,
có vẻ như quan hệ của nó và Nam Phong tiến chuyển hơn dự định.
======
Không nói một lời nào, chiếc xe phanh lại, dừng hẳn ở một
tòa biệt thư lớn sang trọng, nó cùng Nam Phong bước xuống xe, chưa kịp hỏi câu
nào đã bị Nam Phong lôi vào trong. Nó ngơ ngác như con nai rừng nhìn ngó xung
quanh, tất cả đều được trang trí một màu hồng nhạt, mọi thứ rất khéo léo. Nó
căng tròn mắt nhìn một người phụ nữ đang ngồi chéo chân trên ghế, nhìn bà ta
cũng không phải dạng vừa, thoáng cái có thể bả đã ngoài 30 nhưng trên khuôn mặt
kia chẳng có một vết nhăn nào.
-Chào mừng cậu đến, thiếu gia Nam Phong—Bà Joi mĩm cười tươi
nhìn Nam Phong rồi lướt qua nó,
-Không giám, -- Nam Phong kéo nó ngồi xuống.
-Cậu chiêu đãi hậu thuẫn thế cơ à? Còn đem bạn gái đến gặp nhà đầu tư như tôi?—Bà Joi lặng lẽ quan sát, nó bắt gặp được ánh
mắt của bà liền cúi đầu.
- Cô ấy là thư kí của tôi, đương nhiên phải có mặt, giả lại
cũng là BẠN GÁI TÔI, đi theo giữ bạn trai là chuyện hết sức bình thường--- Nam
Phong biết tính bà Joi, tuy bà ta lớn tuổi nhưng trông rất trẻ đẹp như gái 20
tuổi, lại có tính hám trai, không vì sự đầu tư lớn của bả thì Nam Phong đã
không đến, và không tốn thời gian đến mức này.
Nó như chưa tiêu hóa được hết câu nói phía sao của Nam Phong,
nó tính lên tiếng phản bác, chưa gì đã thấy ánh mắt đe dọa chết người của
Nam Phong nên phì mỏ ngồi yên.
-Không ngờ cũng có
ngày thíêu gia Nam Phong như anh lại đổi khẩu vị?—bà Joi cười khinh nhìn nó, bả
đẹp như vậy, giàu có như vậy, lại là một cổ phần lớn của Trần Nam, nhưng làm cách nào cũng
không lọt vào mắt Nam Phong vậy mà lại thua một con bé trông rất tầm thường kia.
-Vào chuyện chính? – Nam Phong lạnh lùng, thật là mệt mỏi
với lão bà này.
-Có gì để nói à? Không phải mọi việc tôi đã nói với Việt Anh
rồi sao?—Bà Joi lơ đãng nhìn vẻ đẹp của Nam Phong.
-Tại sao?- nam Phong nói không đầu không đuôi, nó suy nghĩ
thật ra là chuyện gì ,càng nghĩ càng hại não.
-Chẳng sao cả, tiền là của tôi, tôi rút hay giữ thì chẳng
vấn đề gì với công ty Trần Nam
phải không? Với vị trí đứng hiện giờ của Trần Nam tôi tin việc tôi rút cổ phần
ra, cũng không ảnh hưởng gì mấy đến Trần Nam phải không anh tổng giám đốc
trẻ.--- bà Joi mĩm cười tà mị
Nam Phong cắn răng, “cái gì chứ, không tổn hại gì đến Trần Nam, thật nực
cười, đòi rút hết cổ phần ra mà bảo chẳng có gì? Lão bà này thật biết cách suy
nghĩ, muốn dồn anh vào đường cùng mà” Ém nhẹ sự phẩn nộ của cá nhân Nam Phong
cười tươi mang chút khinh thường.
-Bà Joi nói chuyện thật rất hài hước, nói đi muốn gì?—Nam
Phong biết được ý đồ trong cách làm việc của bà Joi, đã cọ xát với chiến trường
không ít nên anh biết cái nào tốt cái nào xấu.
-Anh cũng biết em muốn gì mà?--- Bà Joi bất ngờ đổi cách
xưng hô, đưa tai quẹt nhẹ bờ môi dày vết son nhìn Nam Phong cười hạnh phúc, coi
như trong căn nhà này chỉ có bả và Nam Phong còn nó chết lâu rồi.
Nó nảy giờ ngồi như khúc gỗ để nghe họ nói chuyện, nên hiểu
được chút chút vấn để, nó nhìn bà Joi mà rùng mình, với suy nghĩ”Gìa mà chẳng
có chút nến nào?”
-Xin lỗi tôi chẳng đáp ứng được nhu cầu của bà.—Nam Phong
nhúng vai định đứng lên ra về,sợ ở lại thêm tí nữa chắc ói hết cả cơm lẫn bã
luôn quá.
-Tôi có thể nói vào câu được không? Bà Joi đây định rút hết
cổ phần đầu tư cho công ty chúng tôi sao?—Nó tới giờ mới chịu lên tiếng, đưa tay
giựt giựt áo Nam Phong ra ý đợi tí rồi hãy đi.
- Đây không phải chuyện của cô, không cần cô nhúng vào..—Bà
Joi liếc nó một cái.
-Thật xin lỗi, dù gì tôi cũng là thư kí của Nam Phong,
chuyện này dĩ nhiên tôi có tư cách xen vào, và cũng không lâu tôi sẽ trở thành
phu nhân của Trần Nam(công ty của Nam Phong), bà Joi thử nghĩ xem tôi có nên
nhúng vào không , hay để cơ ngơi của chồng tương lai mình sụp đỗ.—Nó nói một
hơi, nhầm ý cho bà Joi biết vị trí của bã là tới đâu, già rồi phải có chút nến, giữ thể diện một tí
Nam Phong nghe nó nói mà muốn đứng tim chết tại chỗ, anh vội
che dấu nụ cười của mình, xem nó định làm gì.
Bà Joi tức ra mặt mà không nói lên lời, cổ họng cứng đờ ra
nhìn nó như kẻ thù truyền kiếp.
-Rút cổ phần hay không là chuyện của bà, nhưng trên thương
trường bà cũng biết nếu đột nhiên không bàn bạc
với chúng tôi trước, mà tư ý quyết
định, thì bà phải bồi thường phân nữa hợp đồng cho chúng tôi, Với thế lực của Trần Nam trên thị trường thì bà cũng biết, dù có tổn thất không hề nhỏ nhưng chúng
tôi có thừa khả năng để bù vào cái lỗ hỏng đó.--- Nó cười rất tươi cho những gì
mình vừa nói, Nam Phong tròn mắt gật đầu hài lòng, thật sự nó rất có tài năng trong
kinh doanh.
-Cô đang uy hiếp tôi?—Bà Joi máu nóng dồn tới não, bật dậy
nhìn nó.
-Tôi không uy hiếp bà, là bà cố ý dồn chúng tôi vào đường
cùng trước..—Nó lãnh đạm nói.
-Tất cả tùy bà, không rảnh rỗi để tiếp chuyện, chúng ta
về--- Nam Phong kéo nó dậy đinh bước đi thì có một tóp người véc đen bao vây
lấy tụi nó
.
Căn nhà không bao lâu mang đập chất sợ hãi , một chút mùi
nguy hiểm sọc vào mũi, Nam Phong chắn phiá trước nó, nheo mắt nhìn bà Joi và
tóp người không sợ chết kia.
-Vào thì dễ nhưng thử hỏi có đường ra không đã.?--- Bà Joi vẫn
tư thế ung dung ngồi chéo chân nhìn màng vui sắp bắt đầu.
-Hahahha.. thật không ngờ đường đường là một bà đầu tư thế
manh nhất châu Á lại phải dùng cách này đề giải quyết?—Nam Phong khinh bỉ nói.
-Tồi.—Nó cũng bức xúc không kém
Bà Joi im lặng, mấy anh chàng mặc véc đen, ai nấy đều to con
, vạm vỡ, tay chân người ngợm xâm hết con này đến con khác nhìn trông rất giang
hồ. Nó thấy hơi sợ hãi, lùi lại một bước và túm lấy vạt áo hai bên cánh tay của
Nam Phong, như cần một chút sự che chở, bảo vệ từ ai đó. Nam Phong nhận ra được
vấn đề trước mắt, quay sang cười gian.
-Nếu sợ thì..ôm tôi chặt vào.--- Với tình thế ngàn cân treo
sợi tóc vậy mà Nam Phong vẫn còn tâm trí để đùa, nó nhếch mặt kiễu đếch thèm.
Mấy anh đẹp trai đen thùi lùi kia, mạnh bạo quay quanh nó và
Nam Phong, một tên rồi hai tên, ba tên …..nhào tới, nó bị Nam Phong kéo tới kéo
lui rồi xô nó ra chỗ khác. Nó đứng nhìn có chút lo lắng, đông như vậy thì làm
sao Nam Phong chống nỗi. Thoát ngợp với không khí đầy dẫy máu me bê bết kia,
mặt Nam Phong hiện rõ đường nét bị mấy tên kia đánh, nhưng trong chớp nhoáng
mọi chuyện đâu cũng vào đó, mấy tên kia lăn đùng trên sàn nhà ôm bụng rên tha.
-Cỡ tụi mày mà muốn đấu với tao?—Nam Phong quẹt
những vết máu còn sót trên gò má, ngông cuồng hất mặt.
Nó thở phào nhẹ nhỏm vì mọi chuyện cũng kết thúc tươi đẹp,
nó bước gần đến chỗ Nam Phong, mắt nó mở to tròn khi một tên véc đen cao lớn,
đang tấn công Nam Phong từ phía sau.
-Nam
Phong… cẩn thận--- Nó nhanh chóng không suy nghĩ điều gì, chạy lại dùng tấm lưng
nhỏ bé của mình đỡ lấy cái ghế thay cho Nam Phong.
“Bốp” Cái ghế kêu lên từng tiếng dài, rồi rơi xuống đất, nó
cũng theo đó mà rơi theo, Nam Phong quay lại chỉ kịp vơ lấy nó vào lòng, tức
giận đạp tên kia lăn lốc trên sàn nhà
-Chết tiệt.—Nam
Phong hung bạo như một ác ma,
Em là gì trong trái tim anh !!
* Là nhân tình hay trò chơi khám phá ??
* Hay đơn giản, em chỉ là của lạ ??
* Là chút ngọt ngào, pha vị đắng đời anh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...