Kìm nén đau thương e nhường a hp
Kìm nén cảm xúc e gục ngã phía sau
Chuyến đi du lịch mà Gia Tuấn tổ chứa cho trường nó là mọt
nơi rất êm đèm yên tĩnh, nơi đại dương chứa đầy niềm vui. Khoảng sập tối là xe
đã bắt đầu đến đích, ai cũng mệt mỏi tìm khách sạn để nghĩ ngơi và đi dạo đêm
trên bãi biển yên bình này.
Nó lang thang xảy bước trên cát nơi sóng khẻ kêu lên tiếng vỗ
dịu dàng, đến nơi đây khi được chạm trái tim mình vào biển, nó thấy lòng nhẹ
nhỏm hơn, vui tươi hơn nhiều. Vừa ngắm nhìn mặt trăng sáng nơi xa xa, thì nó
thấy hắn, hắn cũng giống nó tìm đến biển cả, để làm dịu trái tim mình. Hia đôi
mắt trong đêm vội chạm nhau, tiếng sóng vỗ dạt vào bờ càng râm ra rỏ hơn.
1s
2s
3s………
Hai người vội lướt
qua nhau, phải đã kết thúc thì đừng có khái niệm níu kéo. Nhưng hắn lại vội nắm
lấy đôi tay lạnh lẻo của nó vì về đêm nơi đây rất lạnh.
-Anh…….
-Buông tay rồi thì đừng cố gắng níu kéo.
Nó vội rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn dù không muốn.
Hắn ôm lấy nó như tìm về khoảng thời gian hạnh phúc bên
nhau, cát bụi, sóng biển cả gió hiu hắt
cũng lặng im ngừng thở để tạo cho hắn và nó khoảng không gian riêng tư.
Đời mà đều rất phù phàng, nó từ từ rời tay hắn bởi một lục
kéo của Gia Tuấn phía sao, hắn nhìn nó bị Gia Tuấn ôm vào lòng, nấm đấm bất
đầu thành vầng hiện lên.
-Anh làm gì vậy hả?
Hắn tức giận quát
-Anh đã làm tổn thương cô ấy thế là quá đủ? Tôi sẽ bảo vệ cô ấy?
Gia Tuấn ôm chặt lấy nó. Sợ hắn cướp mất vậy
“BỐP” hắn nhào tới tặng cú đấm vào khuôn mặt trắng mị đẹp đẻ
của Gia Tuấn, Gia Tuấn cũng kháng cự lại.
-anh tưởng anh là ai chứ?
“Rầm rầm”” Hắn ngã xuống cát, nơi khóe miệng có vài vệt đỏ.
Hắn và Gia Tuấn như hai con trâu đang hút nhau không ai chịu nhường
ai .
-HAI NGƯỜI THÔI ĐI?
Nó quát mà chẳng có tí tẹo nào giá trị để hắn và Gia Tuấn
ngừng đi việc đổ máu này.
Minh Quân, cùng bọn nó chạy đến ngăn hắn và gia Tuấn lại,
Trọng Thiên ôm lấy anh hai mình, Minh Quân đứng giữa hai con trâu sung sức đang
trinh chiến như là một trọng tài vậy?
-Hai người có gì thì nói, đâu cần dùng đến bạo lực vậy?
Minh Quân hết nhìn hắn rồi ngoái đầu nhìn Gia Tuấn. Dù gì
thì một bên ;là người bạn thân của anh, một bên là người anh kết nghĩa lúc nhỏ,
anh không biết phải binh vực ai cho đúng.
-Ừ,, đừng có vì những
chuyện nhỏ nhặt này mà phải tàn sát lẫn nhau chứ?
Trọng Thiên nói y như trong phim kiếm hiệp vậy bầy đặt tàn
với chả sát.
Gia Tuấn không nói gì cả lôi nó đi trên bãi cát trước bao
nhiêu con mắt của tụi nó, Nó không kháng cự cũng không ý kiến mà đi theo
Gia Tuấn.
-Bảo Ngọc……
Phương Linh và Thảo Anh réo nó.
Nhưng bây giờ nó chẳng biết điều gì, chỉ lặng lẻ bước về phía trước để không quay lại nhìn
những gì đã diễn ra.
Nó thở dài não lề tìm một tảng đá ngoài biển nơi sóng vô
mạnh nhất mà ngồi xuống, trong đêm tối một thứ mặn mặn ở khóe mắt từ từ rơi
trên đôi má trắng hồng của nó, nó vội gạt đi những giọt nước mặt đáng ghét đó
mà nhìn xa xâm ngoài biển ,nơi bóng tối vẫn ngự trị. Gió biển lạnh giá không
ngừng thổi, sóng từ biển mạnh mẽ vỗ vào bờ tạo thành những đợt âm thanh trầm
lắng. hắn cũng giống như cơn sóng ngoài biển này, vội vã dập diều vào bãi cát
nơi đất liền, rồi vội vàng âm thầm rời xa.
-Ngoài này lạnh lắm, đi vào đi?
Gia Tuấn đứng nhắm mắt thưởng thức màng đêm tuyệt yên tĩnh ở
đây, thật sự không một nơi nào mà làm con người thư thản như nơi này cả
-Anh vào đi, em muốn yên tĩnh một mình?
Nó nhìn Gia Tuấn cười, tỏ vẻ rất ổn, Gia Tuấn lắc đầu nhìn
nó, choàng cho nó chiếc áo khoác ngoài
của mình rồi sải chân bước đi trên biển, để nó một mình cô đơn trên tảng đá.
Nó nghĩ rất nhiều điều về nhũng ngày này, nó rất nhớ hắn,
nhớ vòng tay, bộ ngực săn chắc mà nó vẫn thường vùi vào để cảm thấy an toàn, ấm
áp.
-Mày diễn rất tài Bảo Ngọc à? Thật không thể xem thường được
mà.
Tiếng Ngọc Mai vang vọng bên tai nó, nó lấy lại vẻ mặt
thường ngày mà quay lại, dù rất mệt mỏi.
-Cảm ơn đã quá khen, nhưng
cũng còn phải học hỏi nhiều ở
chị.
Nó nói khéo Ngọc Mai, thật sự cây muốn lặng mà gió cứ thích
gây bão nên không thể nhịn được nữa.
-Mày……….. thật quá lợi hại mới chia tay Thiên Kỳ đã đi quyến
rũ Gia Tuấn. Mặt mày thật dày đó.
-Chuyện đó của tao, tao đâu cần mày phải bận tâm, giờ Thiên
Kỳ là của mày rồi, mày con muốn điều gì ở tao nữa chứ?
-Tao còn chưa thỏa mãn, tao muốn mày không có được hạnh
phúc, muốn mày.,,,C………….H………Ế………….T
Nói rồi Ngọc Mai tiện tay đẩy nó xuống biển, tuy nơi này
không sâu lắm nhưng sóng rất mạnh mẽ, nó rơi xuống thân người ngập trong nước,
nó nhắm mắt từ từ chìm xuống, trong trí óc nó giờ như cuốn phim tua lại, và
dừng hẳn ở câu nói” anh sẽ bảo vệ em……. Anh sẽ bảo vệ em……anh sẽ bảo vệ em” sự
sống của nó thật sự đã kết thúc ở đây sao? Trong lúc cận kề ở cánh cửa trắng
tinh thì một luồng sáng chiếu gọi nó,
một giọng nói quen quen.
-Bảo Ngọc em tỉnh lại đi.. Bảo Ngọc
Hắn ướt đẫm người vừa hô hấp vừa gọi nó, nó ho sặt sụa tỉnh lại nhìn
khuôn mặt lo lắng của hắn.
-Em không sao, thì tốt rồi?
Hắn ôm lấy nó vào lòng để nó được ấm áp hơn, đã mấy ngày nó
đã không được hắn ủ ấp thế này rồi. Nó cười nhẹ rồi đôi mắt ngắm lìm lại, mọi lí trí đều bất đầu u mê trong khoảng tối êm đềm.
-Hạnh phúc có giống thủy tinh không ?
~> Nó thật đẹp..
~> Thật trong sáng..
~> Nhưng rất dễ vỡ..!!!
-Hạnh phúc có giống sao băng không ?
~> Rất đẹp..
~> Rất lung linh..
~> Nhưng chỉ vụt qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...