Nhà Nguyễn Hoàng.
Thu xếp xong xuôi đồ đạt nó mới kịp thở, có nhiều lắm đâu tới 2 3 cái vali ấy chứ.
Đi đến cửa sổ nó ngước nhìn những vì sao tinh tú trên bầu trời, thật sự rất đẹp khiến người ta mê đắm. Trăng hôm nay cũng tròn hơn mọi khi, nhìn mà khao khát có ai đó cho mình bờ vai để tựa vào.
Bất chợt nó lấy tay xoa xoa cái bụng cảm nhận dòng chảy trong cơ thể, cảm nhận nhịp đập của một linh hồn đang ngự trị.
- con ngoan, vài hôm nữa mẹ và con sẽ đi đến một thế giới khác, thế giới không có ba con, có lẽ mẹ và con không còn có cơ hội để gặp lại ba con nữa. con không trách mẹkhi đã quyết định như vậy chứ?Sau này khi con lớn lên con sẽ hiểu cho mẹ mà, đúng không?
Mĩm cười hạnh phúc nó cứ tưởngđứa bé đang tồn tại và hiện diện ngay trước mặt mình, đêm dài quả thật không sai? Dài đến chán ghét.
“Rầm”
Âm thanh dưới lầu khiến nó giựt mình, đi nhanh xuống , ngay trên cầu thang nó đã nghe thấy những lời cãi nhau.
-Hắn ta thật quá đê hèn mà, còn tổ chức đám cưới nữa chứ? Thật khốn nạn, sao có thể để yên cho hắn sống cuộc sống hạnh phúc.—Minh Quân quát lớn, nhìn mấy tờ báo mà ngứa cả mắt, tin tức đám cưới của Nam Phong và Tiễu Mễ tràn lan trên khắp mặt báo lớn nhỏ, nhiều từ ngữ hết sức sốc óc, lôi luôn cả nó ra mà cân đong đo đếm.
-Chứ anh muốn sao hả? anh muốn nó quậy đám cưới của hắn à? Đem đứa con ra để bám theo hắn.—Thảo Anh bức xúc không ngừng, đúng là hắn quá đáng nhưng nhỏ đéo thèm nói đến, giờ chỉ muốn nó nhanh chóng được trở về là nó của ngày trước, không đau đớn, không ôm nỗi buồn như bây giờ
-em nói vậy mà nghe lọt lõ tay à? Nó là em gái anh, là bạn thân của em đó? Dù gì hắn tacũng phải có trách nhiệm.—Minh Quân lớn tiếng, họ cãi nhau cứ ùng ùng,
-Trách nhiệm? anh tưởng hắn sẽ chịu trách nhiệm, anh ngây thơ quá rồi đó, tất cảđàn ông các người đều là hạng người đó? Chẳng có ai tốt lành, đều khốn nạn như nhau thôi.—Thảo Anh quá đã kích nên không kìm được suy nghĩ trong lời nói, càng khiến thứ vỡ vụn tồn tại, len lỏi ở phía trước.
-Em nghĩ vậy sao? Em nghĩ anh cũng giống như họ, được rồi ừ thì …..
Minh Quân trợn tròn mắt nhìn Thảo Anh, anh biết nếu còn cãi nhau nữa thì mọi chuyện sẽ đi quá xa, đi khỏi tầm tay với, tức giận quá chẳng biết phải làm sao Minh Quân hất tung những thứ trên bàn.
-Đừng cãi nhau nữa?—Nó đi xuống, đôi mắt có hơi đỏ.
Minh Quân chống hôngquay đi hướng khác.
Thảo Anh cũng không thèm nhìn.
Lần này họ giận nhau thật rồi.
Không ai nói tiếng nào cả chỉ cảm nhận được nhiều cơn thịnh nộ không có đường dập tắt.
Minh Quân đi lên lầu và đóng cửa cái” rầm.”
-Tao xin lỗi, vì tao mà hai người cải nhau.—Nó thấy có lỗi đi đến ngồi gần Thảo Anh, Thảo Anh không biết đã khóc bao giờ mà nước mắt nước mũi tèm nhem quay sang ôm lấy nó thúc thích.
Sau một hồi hai đứa ôm nhau khóc đến tận mây xanh thì cũng thôi, hai đức nó lấy tay gạt nước mắt cho nhau rồi lại cười hớn hở kiểu như không hề có chuyện gì xảy ra.
-Mày định đi thật sao?- Thảo Anh có chút buồn.
-Ừ… mày yên tâm đi, tao sẽ quay trở lại chứ có phải đi luôn đâu, bà cô mít ướt.—Nó trêu nhỏ.
-Mày nhớ đó nha.—Nhỏthều thào.
-Biết rồi.. mày và anh hai tao làm hòa đi chứ? Nếu không tao sẽ thấy có lỗi đó.—Nó nhìn lên trên lầu rồi nhìn nhỏ.
-Đéo thèm, kệ hắn.
Định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại reo lên. Nghe xong điện thoại mặt nó hơi căng thẳng, Thảo Anh quơ quơ tay trước mặt nó.
-ai điện mà mày ngây người ra vậy?
- à.. tao đi đây một lúc, mày ngủ sớm đi….. nhớ…-- Nó nhìn lên lầu rồi cười cười.
- Mày đi đâu? Về sớm nha.
--------------------------------------
Mưa xa lại âm thầm từng đợt lan tỏa, mặc sức ôm trọn lấy những tán lá cây ùm tùm, mưa rồi? mưa buồn đến não nề, khiến ta triền miên trong nỗi đau đớn, mưa sẽ rơi và sẽ che lấy những giọt nước mắt dông kia. Nhìn giọt mưa trong vắt ngoài ô cửa kính chẳng ai hiểu được phía trước con đường làvực sâu không lối đi, là một trái tim đầy tội lỗi
Tại căn nhà lúc nảy giờ đây có vẻ ướt nhòa, ông Hùng buồn bã với ly rượu cay đắng trên tay, cầm chiếc ly thủy tinh lắc nhẹ. Đưa ngay lên miệng nhấp nhép, vài giây sau đó là những tiếng vỡ vụn rơi xuống nền nhà, vài giọt rượu thấm vào tường.
Hành động đó khiến một người con gái hoảng hốt nhìn theo chiếc ly rơi xuống nền nhà, ánh mắt dịu hiền nhìn người đàn ông với nỗi u uất trước mặt.
-Đến rồi à, lại đây ngồi đi.—Ông Hùng chỉ tay vềchỗđối diện ông.
Người con gái đó trần trừ, nhìn sâu vào đôi mắt đen kia, trông ông ấy có vẻ rất mệt mỏi
Nhận thấy được sự hoài nghi ông Hùng cười hiền từ.
-Xin lỗi vì kêu cô đến đây muộn thế này, nhưng chuyện này thật sự không thể để lâu dài được.
Lấy lại can đảm, người con gái đó đi đến và ngồi đối diện với ông Hùng, bờ môi bé nhỏ có chút tái nhợt, có vẻ sức khỏe không tốt cho lắm.
-Bác có gì chỉ bảo ạ?—tiếng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên khiến lòng người ấm áp hẳn, nó nhìn quanh căn nhà nơi này nó từng đặc chân đến và ở đây là những kí ức dịu dàng nhất của ai đó dành cho nó.
-Tôi muốn cô tránh xa Nam phong ra, tôi biết chuyện ở bữa tiệc đã mang đến cho cô nhiều phiền toái nhưng tôi hy vọng cô hiểu.
Nó đưa đôi mắt nhìn ông Hùng, rồi nhanh chóng kéo xuống.
Dù gì nó vẫn muốn biết tại sao ông Hùng lại trở thành ba của Thiên Kỳ, và vì lí do gì khiến ông chấp nhận Thiên Kỳ, khi một người mất đi kí ức cũng coi như là kẻ lang thang.
-Nam Phong là Thiên Kỳ đúng không? Mối quan hệ thật sự của bác và anh ấy là gì?chắc hẳn bác muốn cháu rời xa Thiên Kỳ chính là không muốn cho anh ấy nhớ ra quá khứ, đúng không? Tại sao bác lại dấu quá khứ của anh ấy chứ?Chính bác là kẻ đã chia rẻ bọn cháu , bác biết không hả?
Bức xúc khiến con người ta đặt ra nhiều câu hỏi, những giọt nước nhẹ tựa lông vũ rơi xuống, nó thấy rất lực cười, đôi mắt oán trách nhìn ông Hùng.
Biết mình không phải người cha tốt? biết chuyện mình làm là sai trái nhưng cũng chính vì tình yêu mù oán mà ông đành phải làm vậy?
Ông Hùng thở dài tựa người trên ghế, nó lặng yên nhìn, nhìn những lỗi buồn và nếp nhăn hiện trên khuôn mặt ông.
Mưa cứ thế mà đem những hồi ức xưa quay trở lại, câu chuyện như hể đang xem cuốn tiểu thuyết dài nào đó.
Nó bước đi như kẻ không hồn,cuối cùng thì nó cũng biết được sự thật, có lẻ khi sinh ra nó và Thiên Kỳ đã không thuộc về nhau, nếu như hôm nay ông Hùng không đề nghị nó rời xa anh thì nó cũng sẽ làm vậy thôi.
Nó vừa bước ra khỏi Trần gia, đi được một đoạn thì xe Nam Phong cũng lướt qua nó, họ như hai đường thẳng song song mãi không có điểm gặp mặt, dù họ ở rất gần nhau nhưng mãi chẳng thể tìm thấy nhau giữa cuộc đời này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...