Vợ Ngốc Đáng Yêu - Lichaeng

Lisa thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, những nhân cách của cô đang nói chuyện ầm ĩ trong đầu, họ đổ lỗi cho nhau, không ai chịu thừa nhận. Đến nhân cách chính, cô chẳng biết được kẻ nào đã nắm quyền kiểm soát sau đó mắng em thậm tệ đến vậy. Cô buông một tiếng thở dài, nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông ầm ĩ, cô nghe không lọt lỗ tai, không bắt máy. Nó chỉ đơn giản là số điện thoại lạ, cô không cần phải bắt khi tâm trạng đang buồn phiền thế này.

Lisa ngẩng đầu, một vài hạt mưa rơi xuống, cô quay về xe, ngồi ở trong và bật nhạc lên. Lisa đang cố giữ vững tinh thần, nếu như nó thay đổi, đồng nghĩa với việc nhân cách cũng đổi thay. Nhân cách khác gây tội, nhân cách chính chịu tội.

Hiện tại, cô không biết phải nói lời xin lỗi với Chaeyoung như thế nào, có lẽ em đã chịu tổn thương bằng những lời nói của cô không ít. Đã thế còn dùng bạo lực với em, cô thật hối hận, cô muốn quay lại quá khứ để sửa lỗi sai. Lisa quyết định ở khách sạn, không quay về nhà, cô sợ đối mặt với em, sợ không biết phải làm gì. Đến khách sạn cao cấp nhất, Lisa thuê một tuần và được nhân viên dẫn lên đến tận phòng.

Đồ ăn thức uống phục vụ sáng đêm, không cần phải lo đến việc đói hay khát. Cô đứng ở trong phòng, từ độ cao này có thể nhìn bao quát cả thành phố về đêm. Phòng của cô có một cái cửa sổ bằng kính lớn, như một cái gương vậy. Lisa nhâm nhi ly cafe trên tay, thuận tiện lướt lướt điện thoại. Bấy giờ mới chú ý, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Manoban Gia, từ quản gia cho đến anh Manoban.

"Lalisa, nãy giờ chị đi đâu vậy? Sao giờ chưa về đến nhà?"

Lisa ngẫm một lúc lâu.

"Cảm ơn vì đã làm em gái của chị, Jennie."

"Chị nói cái gì vậy? Mau về nhà đi." Giọng nói của đối phương có chút cọc cằn.


"Chị nghĩ, chị sẽ không về nữa đâu."

"Nói với em ấy rằng, chị yêu em ấy rất nhiều, cả ba nữa." Lisa nói xong, tắt máy. Cười khúc khích vì cảm thấy bản thân diễn quá tuyệt.

Tiếp theo, cô tắt định vị, không để cho người nhà thông qua định vị mà tìm được. Lần này, cô sẽ cho họ trải nghiệm cảm giác sợ hãi.

Đúng như dự đoán, có rất nhiều tin nhắn cùng với cuộc gọi nhỡ. Trong một phút chốc, điện thoại như muốn nổ tung. Vài tin nhắn thoại mà cô có thể nghe được, không bị phát hiện.




"Lisa, đừng có làm gì dại dột, còn một người đang chờ chị ở đây đấy."


"Trời ơi con ơi, có gì thì bình tĩnh, có gì thì nói chứ đừng có dại dột như vậy mà."


"Bắt máy đi, bật định vị mau!"


"LISA, chị đang ở đâu cơ chứ?"




Lisa cười lớn, tắt máy điện thoại, cầm một liều thuốc ngủ sâu, ừng ực uống. Cô nằm lên giường, bây giờ sẽ tận hưởng giấc ngủ dài. Mặc kệ cho gia đình có lo lắng cỡ nào, cô vẫn sẽ theo quyết định của mình, chẳng để tâm đến mọi người đang lo lắng đến cỡ nào.

Lúc nãy, cô đã nói với nhân viên không được tiết lộ bất cứ thông tin gì về cô, ý là đừng để ai biết được cô đang ở khách sạn này.

Thuốc ngủ rất hiệu quả, chỉ trong một lúc, đôi mắt của cô có chút mù mịt, một lát sau như ngất đi, ngủ một giấc thật dài. Ở bên này, anh Manoban sốt ruột đến mức tức giận, không ngừng đấm đá vào những thứ gần đó để hạ lại cơn tức giận bên trong. Jennie đang huy động các vệ sĩ truy tìm cô, gần như muốn nổ tung khi một bên phải chăm sóc Park Chaeyoung, một bên phải truy tìm tung tích người cứng đầu kia.

Em rất ngoan ngoãn trong những trường hợp như thế này, còn được nghe nó nói khi xong việc sẽ kể lại hết mọi chuyện. Em không biết chuyện này có liên quan đến Lisa, nên không để ý lắm.

"Làm sao bây giờ?" Jennie nhìn các vị trí mà cô có thể đến, đã hỏi từng cái khách sạn nhưng họ đều nói không biết. Từng nơi cô đã đi qua, tất cả đều không tìm thấy.

"Có nên báo cảnh sát không?" Jennie hầm hực nói, trong đầu chỉ toàn là bực bội, lo lắng. Park Chaeyoung ở nhà, không biết đã ăn những gì. Đúng là hai con người trẻ con, nó không muốn để ý nhưng tình thế bắt buộc.

"Chúng ta tìm còn không ra, con tin tưởng cảnh sát Hàn đến thế sao?" Anh Manoban đáp, bất lực.

"Vậy thì phải làm sao? Có khi nào chị ấy..."

"Đừng nói bậy."


Jennie lấy lại bình tĩnh khi bóng dáng người nào đó đi đến, nó mỉm cười khi người đó trao một nụ hôn an ủi.

"Được rồi, không cần phải quá lo lắng đâu."

"Chị tìm thấy chị ấy chưa, Soo?" Jennie ôm chặt lấy cánh tay người bên cạnh, trong thời gian này thật rối rắm.

"Hiện tại thì không có thông tin gì, nó đã tắt hết định vị rồi, biết được vị trí là rất khó." Kim Jisoo ngẫm nghĩ rồi suy đoán, nhưng chị đang nói điều hiển nhiên, điều ai cũng biết.

"Ông Manoban, tìm thấy La tổng rồi ạ!"

___________
End chap 39
Vote, comment please 🥺


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận