"Câm miệng đi...tên khốn."
"Cút hết đi, cút hết đi." Lisa điên loạn đấm thẳng vào cái kính trong nhà tắm, một tiếng động lớn vang lên, khiến cho người ngủ ở bên ngoài phải thức giấc.
XOẢNG.
"Chết tiệt." Lisa nhìn vào vũng máu chảy ra từ tay của mình, đằng sau lại truyền đến tiếng mở cửa, cô giấu đi đôi tay.
"C-chị.." Chaeyoung dụi dụi đôi mắt, cố gắng nhìn rõ tấm gương bên trong.
"Chaeng, ngay tủ có vài cục kẹo, em sang đấy mà lấy đi nha." Lisa muốn em nhanh chóng rời khỏi đây, bởi vì cô không chịu được nữa rồi, máu chảy quá nhiều.
Park Chaeyoung gật gật đầu rồi rời khỏi, còn lịch sự đóng cửa lại, em không đi lấy kẹo mà nằm lại lên giường và ngủ.
"Tên chó chết, xem mày đã làm gì tao đi." Lisa nhìn đống đổ nát, cố gắng giữ lại ý thức sót lại, nhưng dần dần, cảm thấy buồn ngủ.
Lại là một tiếng va chạm trong nhà tắm, Chaeyoung vẫn là sợ người bên trong xảy ra chuyện gì, rời khỏi giấc ngủ và đi đến nhà tắm. Tay mở cánh cửa, hốt hoảng khi thấy cảnh tượng bên trong, chạy đi tìm người.
___________
"Rối loạn căng thẳng, đa nhân cách. Trước đây cô ấy có trải qua những ngày tháng được cho là bị đánh đập không?" Bác sĩ thống kê lại tình hình cho anh Manoban.
"Không, gia đình tôi làm gì để chuyện đấy xảy ra cơ chứ." Càng lúc lại càng vô lý, từ nhỏ, Lisa đã được cưng chiều như trứng.
"À, lần đầu tiên con bé phát bệnh là vào khoảng năm tuổi."
Bác sĩ kinh ngạc trợn tròn mắt, ở bệnh viện này chưa từng tiếp nhận ca nào liên quan đến đa nhân cách, nhưng ông ấy có thể hiểu rõ được đa nhân cách nguy hiểm đến thế nào. Đã vậy, lần đầu tiên phát bệnh lại là vào lúc còn thơ, đây là trường hợp rất lạ lùng.
"Vậy, điều gì đã khiến cô ấy vượt qua?"
"Chúng tôi đã đặt con bé trên giường, chiếu những ánh sáng chói vào mắt, không ngờ điều đấy lại tác dụng." Anh Manoban tường thuật lại quá trình điều trị căn bệnh cho bác sĩ, ông lại càng bối rối hơn.
"Không, điều đó sẽ khiến cho tâm lý của cô ấy càng tệ hơn, tại sao lúc đó các người lại không đem cô ấy vào bệnh viện cơ chứ?" Bác sĩ xoa xoa đôi mắt trong bất lực, đây là lần đầu tiên ông thấy có người điều trị đa nhân cách như thế này.
"Đó là lý do cô ấy lại tái phát." Bác sĩ nói xong, đưa tệp tài liệu về những triệu chứng mà Lisa đang mắc phải.
Những cách điều trị hợp lý có lẽ là cho Lisa gặp bác sĩ tâm lý, và nói làm sao cho cô ý thức được hành vi của mình đang hại đến mọi người ra sao. Chỉ cần làm cô thấy có lỗi nặng nề, mọi chuyện về sau thì để cho bác sĩ giải quyết.
Vậy là, năm ấy chỉ duy nhất Jungkook là người thực hiện đúng.
"Lisa."
"Suỵtttt...Lili đang ngủ." Chaeyoung đưa tay lên miệng ám hiệu, Jennie chỉ biết im bặt và lặng lẽ ngồi bên cạnh.
"Em Jennie...Lili ngủ lâu thật ha!" Chaeyoung lắc lắc đầu, đầy vẻ ngây thơ.
Jennie hiện tại đang nghĩ về mấy tình huống tiểu thuyết vừa mới đọc cách đây không lâu, cũng có một cô gái ngây thơ như thế này ngồi cạnh giường bệnh và không nhận ra người bệnh đã ra đi. Nhưng quên việc đó đi, nó không thể nào áp dụng với chị gái nó được.
"Ỏoooo, Park Chaeyoung, chị vẫn cứ là dễ thương nhất." Jennie nói khi bắt gặp được hành động vô cùng đáng yêu của Chaeyoung, em đơn giản chỉ là khịt khịt mũi mà nó lại không kiềm được mà hôn lên má em vài cái.
"N-nhảm nhí."
"Gì? Chị dâu, chị làm em đau lòng quá, em nghĩ trái tim của em sắp rớt ra ngoài rồi."
Park Chaeyoung đã đứng hình.
Rớt trái tim ra ngoài, có nghĩa là...
Chaeyoung lấy bàn tay chặn trước ngực nó, nhìn qua nhìn lại để xem xem có tên cướp nào đến cướp trái tim nó không, dù sao thì nó cũng là người thân của em mất rồi.
"Chị làm gì vậy?"
"G...giấu trái tim, đừng để c-cướp lấy." Chaeyoung lộ ra đôi mắt đang nhìn kẻ thù, như là đang sẵn sàng cho chiến đấu.
Jennie Manoban bị sự dễ thương, ngây thơ của em mà làm cho bật cười, thật sự mà nói. Nếu Lisa không phải là chị ruột của nó, nó sẽ không dễ dàng mà để Chaeyoung cưới Lisa đâu. Nó sẽ cướp Chaeyoung về làm của riêng, người đáng yêu như thế này thì ai mà chịu cho nổi.
"Ồn ào quá." Một giọng nói lạnh băng thốt lên, khiến cho không khí vui vẻ nãy giờ dần đi xuống, Jennie đi gọi bác sĩ.
"X-xin chào." Chaeyoung vẫy vẫy tay, Lisa mở mắt nhìn em chằm chằm.
"Tôi đang ở đâu?" Lisa nhìn xung quanh, xoa xoa đầu.
"Ở trong bệnh v-viên...lớn lắm luôn."
"Là bệnh viện. Cơ mà khoan?" Lisa trợn tròn mắt khi nghe thấy bệnh viện, cô khó chịu muốn rời khỏi đây, làm ầm ĩ từ đầu đến cuối.
Anh Manoban xoa xoa đầu, nếu không đem cô vào đây, không biết đến bao giờ mới phát hiện ra cách trị bệnh.
"Chaeyoungie, con ra ngoài có được không?"
"Không, em ấy phải ở lại, với con." Lisa đưa ánh mắt kiên quyết nhìn anh.
"Được rồi."
Chaeyoung được đặt lên giường ngồi cạnh Lisa, trạng thái nghe rõ nhưng không hiểu được bật lên, hai người họ cứ lảm nhảm qua lảm nhảm lại. Câu chuyện buồn chán đến mức, em thiếp đi trong lòng Lisa.
_________
End chap 33
Vote, comment please 🥺
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...