Vợ Ngốc Đáng Yêu - Lichaeng

Có kẻ đã bắt nạt Park Chaeyoung.

Hắn ta đổ nước lên người em, bộ quần áo mà Chaeyoung đã dành để mặc vào dịp đi chơi này, nhưng không ngờ nó lại bị người khác làm cho dơ bẩn. Còn quá đáng hơn khi hắn ta cười lớn và châm chọc em bằng lời nói, mém tí là đá thẳng vào người em.

Bởi vì Park Chaeyoung lợi dụng thời cơ Lisa đang tắm mà chạy nhanh ra bên ngoài, tìm đến công viên to lớn mà thường ngày Lisa dẫn mình đi. Nhưng ai mà ngờ được lại gặp cảnh trớ trêu như thế này, chị vẫn đang trên đường tới đó, việc biết được vị trí của em cũng không phải chuyện to tát gì. Dù sao cũng là La tổng, không gì không thể.

"Chaeyoungie..." Lisa cầm chai nước đi tìm xung quanh công viên, chợt thấy bóng dáng của ai đó rất quen mắt đang ngồi trên mặt đất khóc lóc. Bên cạnh còn có người đàn ông lạ mặt đang chế giễu, trong lòng như có ngọn lửa phẫn nộ, bùng cháy ngay tức khắc.

Lisa chạy nhanh đến và đá thẳng vào lưng hắn ta một cước thật mạnh, khiến cho hắn đau đớn ngã xuống nền đất, còn chưa kịp định hình thì đã ăn thêm một cú đá thẳng vào bụng, mạnh đến nổi, máu từ trong miệng phun ra. Lisa điên cuồng đánh hắn ta, nếu không dừng lại thì chắc chắn sẽ có án mạng.

"C-chị." Nghe giọng nói gọi mình, Lisa mới ý thức lại được, khuôn mặt phẫn nộ thay đổi sang lo lắng.

"Em có sao không? Có đau chỗ nào không?" Lisa sốt ruột hỏi, nhưng chỉ thấy Chaeyoung mếu máo mà khóc nức nở, dang rộng đôi tay muốn được ôm, bế.

"Hức...b..bế!" Bởi vì lúc nãy bị hắn ta đá ngã xuống đất, tay chống mạnh xuống nên đã bị trầy xước nặng.


"Rồi rồi không sao nữa rồi, có tôi ở đây rồi." Lisa bế thẳng em lên, dỗ dành em.

Người đàn ông đó vẫn nằm bất động, có vẻ là đã bất tỉnh. Lalisa lạnh nhạt nhìn cái thân thể dơ bẩn đó, chầm chậm lấy điện thoại ra, có một chút khó khăn vì Chaeyoung không ngừng quấy.

"Đến đây dọn xác đi, nếu còn sống thì đem nhốt."

Park Chaeyoung nghe được thì lại càng mếu máo, ngơ ngác nhìn Lisa, không hiểu vì sao chị lại nói như thế. Nhưng hiện tại đã an toàn trong vòng tay của Lisa, lần sau không dám lén chạy đi chơi nữa.

"Cha-Chaeng xin lỗi! A..áo hư rồi." Chaeyoung sụt sịt chỉ áo của mình, giờ mới cảm thấy để Lisa bế như thế này thì thật tệ, dù sao thì chị lúc trước có bệnh sạch sẽ.

"T-thả xuống, thả!" Chaeyoung sợ Lisa la, nên không ngừng giãy giụa để được thả xuống, nhưng chị lại ôm chặt mà từng bước tiến đến phía xe.

"Dơ...dơ áo rồi..thả xuống đi..huhu." Chaeyoung tiếp tục nức nở, lắp bắp chỉ vào áo sơ mi trắng của Lisa.

Nhưng từ đầu đến cuối, Lisa không nói một câu nào cả, chỉ lặng lẽ đưa em lên xe và chạy một mạch về nhà.

Trên xe ngồi tách ra nên Chaeyoung mới giữ yên lặng, đôi mắt long lanh nhìn Lisa chằm chằm, bàn tay vẫn còn run lên vì sợ. Nếu Lisa không đến đó kịp lúc, chắc hắn ta đã băm nhuyễn em ra, sau đó cho vào nồi canh nấu luôn quá.

Về đến nhà, lướt ngang qua sự dò hỏi của ba người kia, Lisa đi thẳng lên phòng cùng với Chaeyoung đang được bế.

Park Chaeyoung được đặt trên ghế sau khi tắm xong, để Lisa chăm sóc vết thương, trước đây rất ít khi đụng vào những vật dụng như thế này, không biết có làm tốt được hay không.

"Kh..không mà! Đau lắm." Chaeyoung chặn tay Lisa khi chị đang cầm một chiếc bông gòn có chứa thứ màu đỏ kia đưa đến gần.

"Không đau, đừng khóc." Lisa dịu dàng an ủi Chaeyoung, động tác lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng, bởi vì sợ em sẽ đau, Lisa đã làm một cách vô cùng cẩn thận.

Lúc ấy, Park Chaeyoung còn không cảm nhận được cơn đau.


Băng bó lại vết thương cho em, Lisa thu dọn đồ đạc sau đó ân cần ẵm em lên giường, một loạt động tác khiến cho Chaeyoung phải ngẩn người, Lisa thật sự rất xinh đẹp ấy! Không còn già như trước kia, không cần phải gọi bằng 'dì' nữa rồi.

Thật ra Park Chaeyoung cũng mê gái.

"Lần sau đừng chạy đi như thế nữa, không an toàn đâu." Lisa ngồi trên giường vuốt mái tóc em, hôn một cái lên mắt em.

"X-xin lỗi!" Chaeyoung vẫn là lắp bắp nói, tỏ ra vẻ nhận lỗi.

"Ngoan ngoãn ở cạnh tôi, cưng chiều em nhất." Lisa ôm chặt Chaeyoung vào trong lòng, nhắm mắt mà hưởng thụ cô gái ngốc này.

Đây thật sự là tính cách ôn nhu trong truyền thuyết, ngoài lạnh trong nóng, thật động lòng người. Nhưng những tính cách cứ thay đổi liên tục, Chaeyoung đôi khi còn không nhận ra.

Park Chaeyoung nằm trên giường chán nản không biết phải làm gì, chợt nhớ ra bộ ghép hình mà Jungkook mua cho, bước xuống giường tìm kiếm.

"Em tìm gì?"

"Huhu! Ghé...ghép hình."

"Bộ ghép hình Jungkook tặng?" Lisa nghiêng đầu hỏi.


Ấm ức gật đầu.

"Quăng rồi, lát nữa sẽ dẫn em đi mua bộ mới." Lisa bình thản nói, trong khi đó Chaeyoung phẫn nộ vung tay lung tung, ấm ức đến ngồi xổm xuống sàn, gục đầu xuống.

"Bộ..ghép hình..chết rồi." Chaeyoung cảm thấy rất tiếc, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"Từ bây giờ chỉ được dùng đồ mà tôi mua cho, em muốn gì thì cứ nói." Lisa kiêu ngạo bước xuống giường, bế Chaeyoung đang thẫn thờ đếm mấy trái xoài trên thảm.

"Huhu! Người xấu...người xấu." Park Chaeyoung không ngừng giãy giụa và quát thẳng vào mặt Lisa, có lẽ không được gọi là quát.

"Người xấu yêu em."

__________
End chap 31
Vote, comment please 🥺


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận