Vợ Ngốc Đáng Yêu - Lichaeng

Một lúc sau khi anh Manoban dặn dò mọi người thì Lisa cũng trở về với bộ dạng thê thảm hơn, vào lại phòng tắm rửa một lúc lâu. Bước ra ngoài nhìn thấy Chaeyoung đang ôm chân ngồi gọn trên giường thì bước đến, gương mặt khả ái nhìn sang chị.

"Em có lời gì muốn nói không?"

Chaeyoung lắc lắc đầu.

"Em chắc chứ?"

Gật gật đầu.

"Ngoan" Lisa buông người ngã xuống giường, hơi thở đều đặn. Chaeyoung ngồi bên cạnh chưa được bao lâu thì bị kéo vào lòng chị, cả hai hơi thở pha trộn với nhau. Có lẽ Park Chaeyoung đã quên lời dặn dò của anh Manoban rồi.


Ngủ được một giấc thì Chaeyoung thức dậy, vẫn thấy Lisa nằm cạnh, thở phào một hơi rồi quay sang vòng tay ôm chị. Một hành động nhỏ nhưng rất ngọt ngào của Chaeyoung, chỉ là sự chủ động hiếm có này đang diễn ra một cách âm thầm.

"Em không phải là vợ tôi" Đang ngủ thì Lisa nói mớ, lập tức câu nói đó khiến em tổn thương rất nhiều. Gì mà vợ gì mà không phải là vợ? Vợ chính là người mà chị yêu nhất hay sao?

"E..em chỉ là thứ trò chơi ngu ngốc.."

"Một trò chơi để tôi điều khiể...khiển, thật ngu ngốc" Không biết chính xác những lời nó đó của Lisa có phải là nói về Chaeyoung hay không, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm em xa lánh chị rồi. Thế là tách khỏi người của Lisa và bỏ ra ngoài, lần này không lựa chọn sang phòng kế bên mà trực tiếp đi tùm lum.

Mọi người lúc đó vẫn đang trong phòng tính toán kế sách để đối phó với Lisa, rất khó khăn và rối loạn. Có vẻ như hồi quá khứ Lisa này đã khiến cả gia đình phải náo loạn, chính xác hơn là thiệt mạng.

"Đừng để ai phải ra đi, cũng đừng để cái nhân cách cuối cùng của Lisa điều khiển. Không tốt đâu" Anh Manoban vẫn đang hướng dẫn mọi người, nghe được một lúc lâu thì tiếng mở cửa phòng và một giọng nói dốc của Lisa.


"Pa...Park Chaeyoung có ở đây không?"
...................
"Lại xảy ra chuyện gì nữa thế? Hai đứa cứ muốn gây chuyện cho nhà này" Anh Manoban vừa nói vừa đề phòng, nhìn vào biểu cảm gương mặt của Lisa thì đã nhận ra.

Những thứ mà cả nhà đang đề phòng là căn bệnh quái lạ của Lalisa, là đa nhân cách. Căn bệnh này nó đã theo Lisa từ khi 3 tuổi, bác sĩ riêng cũng không thể xác nhận được. Nó chỉ xuất hiện vào những thời gian ngẫu nhiên.

"Sao ba cứ nhìn con thế?"

"Nhìn mày là vì mày cứ để nó đi mất đấy Lalisa!"

"Con...? Là con làm sao?" Lisa hoang mang cau mày ôm ngực, anh Manoban cũng đã đoán ra là nhân cách nào nên đã gật đầu trả lời.

"Vậy là lỗi của con...con phả..phải làm gì bây giờ?"
_____________
End chap 19
Vote, comment please 🥺


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui