p class="watch-page-fiction-content">Gần tám giờ sáng, nắng chiếu vào căn phòng tông màu trầm khiến ánh sáng đôi phần dịu nhẹ nhưng cũng đủ để đánh thức Nam Phong.
Bình thường, nhịp sinh học của anh là sáu giờ sáng nhưng không hiểu vì sao đêm qua lại ngủ ngon tới vậy.
Mà hôm nay anh cũng có ý định nghỉ một hôm để ở nhà cùng cô vì chị Lý chưa lên mà cô đi lại bất tiện nên anh sợ Giai Kỳ có chuyện gì.
Quay qua nhìn người bên cạnh, cô vẫn là bộ dáng mèo con say giấc nồng mà còn là gối đầu lên tay anh.
Thoảng qua chóp mũi anh là mùi sữa dâu ngọt ngào.
Càng nhích tới gần Giai Kỳ, anh càng được cảm nhận rõ hương thơm mà không nồng này.
Khuôn mặt nhỏ trắng hồng ngũ quan không quá xuất sắc nhưng lại hài hòa, đáng yêu.
Mùi hương này, ngũ quan này, tâm tính này tuy ban đầu anh đều ghét bỏ nhưng hiện tại đã đến năm sáu phần thu hút Nam Phong.
Anh đang mải nhìn ngắm mèo nhỏ, bỗng cô trở mình quay qua ôm anh, chân thon trắng mịn gác cả lên người anh mà không may lại va chạm tới nơi kia của anh.
Cô dãy dọn khiến cổ áo sơ mi bị lệch qua, một bên ngực o ép bên trong bra bị lộ ra ngoài, trắng tròn, mịn màng cảnh tượng này đều đập vào mắt Nam Phong cộng thêm cảnh tượng tối qua giúp cô mặc đồ thật không còn muốn anh sống nữa mà.
Buổi sáng là lúc đàn ông các anh dồi dào tinh lực nhất mà lúc này nếu không tự kiềm chế bản thân và dặn lòng rằng cô đang bị thương thì có lẽ anh sẽ thịt Giai Kỳ tận xương rồi.
Anh biết nằm thêm lâu sẽ không ổn liền chỉnh lại tư thế cho cô sau đó đi đến nhà tắm vệ sinh cá nhân và xối nước lạnh cho tỉnh táo.
Khi Nam Phong trở ra Giai Kỳ vẫn ngủ rất say, anh mở cửa nhẹ nhàng di chuyển xuống bếp nấu đồ ăn sáng.
Khoảng ba mươi phút sau, Giai Kỳ cũng từ trong mộng đẹp tỉnh dậy, quan sát một vòng căn phòng lại chẳng thấy anh đâu.
Đang loay hoay dọn dẹp lại giường ngủ sau đó muốn đi vệ sinh cá nhân thì thấy anh mở cửa bước vào.
-"Em dậy rồi sao không gọi anh, em như thế nhỡ không may làm ảnh hưởng vết thương thì sao?" người đàn ông đến cạnh giường ngồi xuống ân cần chất vấn cô.
-"Em sợ anh bận, gọi anh sẽ phiền." Cô nhẹ nhàng nói, những lời này bỗng chốc khiến tâm can anh nặng nề.
Chắc do anh những lần trước khi cô đến gần bản thân đều tỏ ra bận rộn hoặc nổi giận khiến hiện tại cô hình thành tâm lý không dám làm phiền như vậy, anh liền đáp lại với thái độ rất dứt khoát:
-"Lần sau, em có chuyện gì cứ nói với anh, không cần e ngại.
Chúng ta là vợ chồng."
Từ lời khẳng định này của anh, cô chẳng biết vì sao bất chợt cảm thấy vui vẻ liền gật đầu chắc nịch.
Nhìn quanh chiếc giường lớn một lượt, thật sự đã gọn gàng rồi anh xoa nhẹ đầu cô mỉm cười sau đó ôm cô đến nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Trong nhà ăn, trên bàn đã có sữa ấm, bánh mì, trắng ốp la.
Thật đúng ý với chiếc bụng đói meo của cô, cô và anh cùng nhau yên lặng ăn sáng.
Nhìn đến đồng hồ cô thấy đã hơn chín rưỡi sáng liền quay qua hỏi anh:
-"Hôm nay anh không cần đi làm sao? Bình thường em thấy anh ra khỏi nhà rất sớm, trở về cũng rất muộn."
-"Anh hôm nay ở nhà cùng em một bữa cũng không sao, em đang bị thương, anh nỡ lòng nào để em một mình được đây."
-"Haiz, có phải anh thấy em thật phiền không, anh ở nhà nhỡ công ty có việc gì cần thì sao?" Gương mặt cô lại xụ ra có chút buồn bã.
-"Em không cần lo, vả lại ở Hải Âu đãi ngộ rất tốt, mỗi người đều nên có trách nhiệm của mình không thể vì anh nghỉ một vài hôm mà khiến tập đoàn xảy ra vấn đề được."
-" Cho dù có vấn đề gì hay anh thất nghiệp cũng không sao, em sẽ dùng tiền tiết kiệm của mình nuôi anh, còn cho tiền anh cứu Hải Âu." Nghe cô hồn nhiên nói cười anh cũng không quên tò mò hỏi lại.
-"Em thật sự có nhiều tiền tiết kiệm đến vậy sao, ở đâu mà có vậy ?"
-"Phải a.
Em có khoảng hai trăm triệu.
Tiền từ trước giờ mẹ cho em tiêu tiền tiêu vặt nhưng cũng không tiêu gì đến, mọi người mừng tuổi cho em đều cất đi.
Anh nói xem, như vậy đã đủ chưa?" Cô dương đôi mắt to tròn đến anh dò hỏi.
Nghe đến những lời này của cô anh liền không nhịn được mà bật cười lớn, chưa bao giờ anh cảm thấy tâm tình lại thoải mái đến vậy.
Cô gái nhỏ này thật ngốc nghếch, ngây thơ cơ mà càng ngày anh càng thích dáng vẻ này rồi.
Cô thật cũng không biết rằng ngay cả doanh nghiệp của nhà họ Hứa cũng chẳng thể cứu nổi nếu như Hải Âu có chuyện lớn xảy ra, chứ đừng nói đến số tiền kia của cô.
-"Anh sao lại cười lớn vậy, có phải em nói điều gì rất buồn cười không?" Cô thấy anh cười lớn như vậy chẳng hiểu chuyện gì liền dò xét một phen.
-"Không, không có gì đâu."
-"Anh chỉ là cảm thấy em rất có nghĩa khí, anh rất vui cũng rất yên tâm khi có mèo nhỏ đáng yêu thế này ở cạnh." Vừa nói anh còn nựng má trắng hồng của cô.
-" Em không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần ăn no ngủ đủ học tốt là đã giúp anh rồi."
Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy cuộc nói chuyện này có chút sai sai ở đâu đó mà chưa tìm.
Thôi kệ cứ ăn trước đã..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...