Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



“A-----” Uông Tuyết Thảo sợ hãi hét lên, ngã xuống đất, tất cả những người giúp việc trong nhà đều chạy ra, ngay cả lão phu nhân cũng tự mình đại giá quang lâm.

“Tuyết Thảo, con làm sao vậy?” Lần đầu tiên lão phu nhân lộ ra vẻ mặt lo lắng, bà hét to với những người giúp việc: “Mau gọi bác sĩ, đưa tiểu thư về phòng.”

Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Uông Tuyết Thảo vào trong nhà.

Uông Tuyết Thảo nằm trên giường, thở không được, hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, giống như rất khó chịu.

Ninh Noãn Dương buồn bực, cô chẳng qua là chỉ đập một cái, có cần làm tới mức này hay không. Nhưng mà, nhìn bộ dạng như vậy, cô cũng biết mình đã gây họa.

“Chát-----” Lão phu nhân nổi giận đùng đùng đứng dậy, vung tay tát một bạt tai.

Lại đánh?

Chẳng lẽ là đánh tới nghiện rồi.

Ninh Noãn Dương bụm mặt, liền cảm thấy khuôn mặt nóng hừng hực, “Con không phải cố ý.....” Cô muốn giải thích, dù sao cô đánh người ta tới nỗi phải nằm ở trên giường.

“Cô thật độc ác, muốn hại chết Tuyết Thảo sao?” Lão phu nhân càng tức giận hơn, giọng nói có chút hăm dọa, “Tuyết Thảo bị bệnh suyễn, không thể bị kích thích, cô rõ ràng là muốn hại chết con bé.”

“Con không biết cô ấy có.....”

“Chát-----”


Còn chưa nói xong, lại bị tát thêm một cái, “Cô cút ra ngoài cho tôi------”

“Cút thì cút, có cái gì đặc biệt hơn người.” Ninh Noãn Dương bị tát hai bạt tai, cực kỳ tức giận, cũng không thể tiếp nhận lão phu nhân này nữa, chỉ đành phải giận đùng đùng đi xuống lầu.

“Thiếu phu nhân.” Người trong phòng ăn thấy Ninh Noãn Dương đi vào, vội vàng chặn lại, ồn ào lộn xộn nói: “Lão phu nhân ra lệnh, không cho người ăn.”

“Đưa chìa khóa phòng ăn cho tôi.” Ninh Noãn Dương đưa tay.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, do dự hồi lâu, vẫn là đưa chìa khóa cho Ninh Noãn Dương, dù sao lão phu nhân cũng chỉ nói không cho thiếu phu nhân ăn, cũng không có nói không được đưa chìa khóa cho thiếu phu nhân. Thiếu gia rất cưng chiều thiếu phu nhân, bọn họ đều biết, chờ thiếu gia trở về, thì không phải là tình hình này rồi, cho nên dù sao cũng không thể đắc tội với thiếu phu nhân.

“Đi ra ngoài-----” Ninh Noãn Dương hét to.

“Này-----”

“Đi ra ngoài, đừng để tôi nói thêm lần nữa.”

Mọi người không lên tiếng, đi ra ngoài. Ninh Noãn Dương đóng cừa phòng ăn, vứt toàn bộ thức ăn trên bàn, dùng chân đạp hư toàn bộ nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Không cho cô ăn, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng ăn.

Cô mở cửa phòng bếp, đắc ý chạy tới nhà xe, thả khí bánh xe của lão phu nhân.

Đạp xong cảm thấy trút giận xong rồi.

“Noãn Noãn, em đang làm gì vậy?” Chiếc xe ô tô màu đỏ của Mộ Ngưng Tử dừng ở bên ngoài.

“Trút giận.” Ninh Noãn Dương vỗ tay, nụ cười có chút dữ tợn.

“Sao vậy?” Mộ Ngưng Tử nhìn cô, “Đỗ Ngự Đình không phải là đã đi công tác sao? Tại sao lại chọc cho em tức giận rồi?”

“Bà nội của anh ấy tới.”

“Lão phu nhân?” Mộ Ngưng Tử cau mày: “Uông Tuyết Thảo kia....”

“Cô ta cũng tới.” Ninh Noãn Dương gật đầu.

“Trên mặt của em?” Mộ Ngưng Tử phát hiện trên mặt của Ninh Noãn Dương có chút sưng, còn có dấu tay.

“Bị bà nội của anh ấy đánh.”

Mộ Ngưng Tử trầm tư, chạy ra ngoài, chui vào xe, “Noãn Noãn, chị đi trước, đừng nói cho lão phu nhân biết chị đã tới.” Nhìn bộ dáng của cô, hình như cũng sợ lão phu nhân kia.

Quả nhiên, vào buổi trưa, sau khi lão phu nhân được phòng bếp thông báo toàn bộ đồ ăn bị thiếu phu nhân ném đi, nổi trận lôi đình, liền muốn hung hăng trừng phạt Ninh Noãn Dương.


“Nha đầu không có phép tắc, cô xuống đây.” Lúc này, lão phu nhân đang ngồi dưới một cái cây ở trong sân, nhàn nhã uống trà. Sau lưng còn có người giúp việc giúp bà quạt gió, xoa bóp, còn bà ngược lại rất hưởng thụ.

Dưới tình huống cấp bách, Ninh Noãn Dương đã bò lên một cái cây cao hơn mười mét ở trong sân, lúc này đã ngồi ở trên cây, hai tay ôm lấy cái cây, dù thế nào cũng không chịu xuống. Cô ngu sao, đi xuống lại bị đánh.

Cái cây, không được cứng cáp, lão phu nhân cũng không dám tùy tiện cho người lên bắt Ninh Noãn Dương xuống. Từ trong miệng của người giúp việc mà nói, Đỗ Ngự Đình rất yêu thích Ninh Noãn Dương, ít nhiều gì cũng để cho lão phu nhân có chút kiêng dè.

“Con sẽ không xuống dưới.” Ninh Noãn Dương tựa vào cái cây, tiện tay hái một trái táo đỏ, tùy ý dùng quần áo xoa xoa, cắn một miếng lớn: “Rất ngọt.” Phong cảnh ở phía trên rất tốt, gió cũng mát, còn có ăn, cô đâu có ngu đi xuống dưới để bị đánh.

Lão phu nhân cười lạnh, dưới cái cây có mấy người đứng cầm rìu, chờ lão phu nhân ra lệnh.

“Chém cho tôi.” Lão phu nhân ra lệnh, những người đàn ông cầm rìu xông tới chém vào cái cây.

Ninh Noãn Dương cảm thấy cái cây có chút lung lay, cô hét to: “Lão phu nhân, bà muốn mưu sát con sao?” Cao như vậy, muốn cô té chết sao.

“Cô tốt nhất là nhanh chóng xuống đây.” Vẻ mặt của lão phu nhân giận dữ.

“Con không xuống.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, chọi quả táo trong tay vào những người đang chặt cây.

“Ui da-----” Có người bị chọi trúng, việc chặt cây bị cản trở, mấy người chán nản lui ra ngoài.

Ninh Noãn Dương đắc ý vỗ tay, tiếp tục cắn quả táo.

Không ngờ, đội ngũ chặt cây lại trở lại, hơn nữa còn đội mũ an toàn, lần này cây rìu cũng to hơn.

“Này, các người dừng lại.” Ninh Noãn Dương nóng nảy, chặt như vậy, cô thật sự sẽ té chết.

Cái cây rất nhanh bị nghiêng qua, cảm giác lung lay càng mãnh liệt hơn.

“A-----”


Ninh Noãn Dương sợ hãi hét lên, ôm cái cây té thẳng xuống.

“Noãn Noãn-----” Từ bên ngoài sân có một người xông vào, đỡ được cái cây cùng với cô, hai người cùng nhau bị cái cây đè lên.

Ninh Noãn Dương được người đỡ, lại có người chặn lại cái cây, cho nên cũng không bị thương gì quá lớn.

“Em không sao chứ?”

Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, “Không sao.” Là An Dật Cảnh.

“Nào, đứng dậy.” An Dật Cảnh dùng sức đẩy cái cây ra.

“Các người đang làm gì vậy?” Đỗ Ngự Đình vội vàng bước xuống từ trên xe, lạnh nhạt nhìn hai người đang ôm nhau.

Vệ sĩ bước tới, giúp đẩy cái cây ra.

Đỗ Ngự Đình nhìn người trên mặt đất, lại nhìn lão phu nhân đang ngồi ở một bên giống như là đã hiểu ra gì đó.

“Bảo bối, em thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình sốt ruột ôm lấy


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận