Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



Chuyện này.....”

Đạo diễn có chút khó xử, thu liên tục hai ngày vẫn chưa thu xong, nam nữ hát chính lại ghét nhau, hơn nữa cấp trên của công ty có dặn dò, Ninh Noãn Dương có thân phận đặc biệt, phải đặc biệt quan tâm một chút.

Nhưng mà, Hứa công tử này cũng không phải dễ chọc nha.

“Buông tay ra----” Tần Nghiên xông lên trước, kéo tay của Hứa Thần, kéo không ra, cô cúi đầu cắn một cái thật mạnh vào tay của Hứa Thần.

Vết cắn này không nhẹ, mu bàn tay đều đã chảy máu.

“Cô cắn tôi?” Hứa Thần sợ đau rút tay về, hung hăng đẩy Tần Nghiên.

“Tiểu Nghiên------”

Tần Nghiên đứng không vững, kéo cả Ninh Noãn Dương ngã xuống đất.


“Noãn Dương----”

Từ bên ngoài một bóng dáng màu xanh vội vàng chạy đến, là An Dật Cảnh, “Em làm sao vậy?” Anh đỡ Ninh Noãn Dương đứng dậy.

“Không có việc gì.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, phủi bụi bặm trên người, trong lòng bàn tay âm ỷ đau.

“An Dật Cảnh, anh đến đây làm gì?” Hứa Thần nhìn thấy An Dật Cảnh thì lập tức dựng lông mày, phút chốc hiện ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “À, tôi biết rồi, lần trước anh cướp vai nam chính của tôi còn chưa đủ, lần này còn muốn cướp vị trí hát chính của tôi đúng không?” Anh ta chất vấn, dáng vẻ côn đồ lưu manh.

An Dật Cảnh hoàn toàn không để ý đến phản ứng của anh ta, trực tiếp nhận lấy băng keo cá nhân của trợ lý đưa, dán lên vết thương nhỏ trên tay Ninh Noãn Dương, “Có đau không?” Công việc hôm nay của anh kết thúc sớm, hơn nữa lại đang gần với nơi làm việc của Ninh Noãn Dương, nên thuận tiện ghé thăm, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Người trong giới dư luận đều tự biết trong lòng chuyện Hứa Thần làm việc thế nào, người như vậy mà còn sống đúng là lãng phí thức ăn.

“Anh đáng bị đánh-------” Hứa Thần chợt giơ nắm đấm, lao thẳng đến chỗ An Dật Cảnh.

An Dật Cảnh thoải mái nghiêng người, đón được nắm đấm của Hứa Thần, nhẹ nhàng vặn một cái, anh ta lập tức kêu cha gọi mẹ hét to: “Đau, đau quá, mau, mau, mau buông tay ra, sắp gãy rồi....” Vẻ mặt anh ta như đưa đám, khuôn mặt co quắp, xem chừng là đau không nhẹ.

“Cặn bã---” An Dật Cảnh khinh bỉ, hung hăng hất tay anh ta ra. Xoay người, nở nụ cười không ai có thể địch lại nhìn về phía đạo diễn: “Đạo diễn, tôi nguyện ý tạm gác công việc trong tay, hy vọng có thể có cơ hội hợp tác cùng ông, không biết là tôi có vinh hạnh này không?” Ý của anh chính là muốn thay vị trí của Hứa Thần.

Đạo diễn vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, “Tất nhiên là có thể, có thể.” Lúc trước bọn họ nhiều lần mời An Dật Cảnh, tiếc rằng lịch trình của anh đã kín, hiện tại anh chủ động đề nghị, như vậy không phải là quá tốt sao.

Phải biết rằng, hiện tại không ai có độ hot sánh được với An Dật Cảnh.

“Này, đạo diễn, vậy tôi làm sao bây giờ?” Hứa Thần ôm cánh tay đứng một bên, vừa nghe lời nói của đạo diễn liền trở nên nóng nảy.

“Hứa tiên sinh, xin lỗi, hợp đồng của chúng ta đã đến hạn, nghiêm túc mà nói, anh đã vi phạm hợp đồng.” Đạo diễn giận dữ đưa ra hợp đồng, “Trên hợp đồng của chúng ta đã viết rõ, trong vòng hai ngày phải quay xong, nếu không thì coi là vi phạm hợp đồng.” Nếu không phải do Hứa Thần dây dưa kéo dài, không có chuyện gì lại gây sự, ca khúc này hẳn là đã thu xong từ sớm.

“Ông----” Hứa Thần vừa muốn nổi giận, nhìn thấy An Dật Cảnh đứng bên cạnh, anh ta sợ hãi rụt cổ, bỏ lại một câu: “Xem như anh lợi hại-----” liền vội vã rời đi.

“Thần!” Vũ Phi vội vàng đuổi theo.

“Cút, đều là tại cô!” Hứa Thần tát một cái vào mặt của Vũ Phi, bỏ lại mình cô rồi lái xe rời đi.


“Chị Noãn Dương, chị nhìn kìa-----” Bỗng nhiên Tần Nghiên kéo kéo ống tay áo của Ninh Noãn Dương, nhìn về phía nào đó ở bên ngoài.

Ninh Noãn Dương quay đầu: “Kỷ Nhã?”

An Dật Cảnh nghe thấy, xoay người, chân mày cau lại: “Tại sao cô ấy lại ở đây?”

Tô Kỷ Nhã rõ ràng đã đứng đó rất lâu, hai mắt rưng rưng, oán hận liếc nhìn Ninh Noãn Dương cùng với An Dật Cảnh, xoay người rời đi.

“Kỷ Nhã.” Ninh Noãn Dương hét to, biết rằng cô ta đã hiểu lầm cái gì, “Mau đuổi theo đi!”

“Không cần.” An Dật Cảnh lắc đầu, giống như không quan tâm đến chuyện này.

“Đi đi.” Ninh Noãn Dương nóng nảy, “Kỷ Nhã nhất định đã hiểu lầm chúng ta, nhất định là chán ghét em.”

Một lúc sau, An Dật Cảnh giống như ra quyết định gì đó rất quyết tâm, “Anh đuổi theo, em đừng vội.” Anh liền chạy thẳng ra ngoài.

........

“Tiểu Nhã?” An Dật Cảnh chạy ra ngoài, không thấy bóng dáng của Tô Kỷ Nhã. Anh tìm kiếm xung quanh một hồi, rốt cuộc tìm thấy cô ở bồn hoa, cô trốn ở bồn hoa khóc đến thương tâm, “Mau ra đây, cẩn thận bên trong có sâu.” Anh đứng ở ngoài bồn hoa, đưa tay, nở nụ cười ấm áp như gió xuân.

Tô Kỷ Nhã không ngẩng đầu.


“Mới vừa rồi là vì Noãn Dương bị thương, anh giúp cô ấy xử lý miệng vết thương một chút. Anh cùng Đỗ Ngự Đình là anh em, chăm sóc Noãn Dương là điều đương nhiên, cô ấy bị người khác bắt nạt, anh cũng không thể ngồi nhìn mà không để ý đến đúng không?” Lần đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích, đối với những chuyện như vậy, từ trước đến nay anh rất ít giải thích, bởi vì cảm thấy rất phiền toái.

Anh nói hồi lâu, nhưng Tô Kỷ Nhã vẫn không có phản ứng.

“Anh đi đây.” Anh đứng dậy đi đến bãi đậu xe.

“A Dật!” Tô Kỷ Nhã vội vàng đứng dậy, giữ chặt cánh tay anh: “Xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên như vậy.”

Từ trước đến giờ cô đều bằng lòng chiều theo ý anh, thêm một lần nữa cũng không sao.

Tô Kỷ Nhã cùng An Dật Cảnh cùng nhau trở về nhà trọ của anh, đây là lần đầu tiên cô đến chỗ ở của anh.

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng một đống lộn xộn, tất thối, giày ném loạn, nhưng không ngờ tới nơi này lại sạch sẽ một cách vô


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận