Editor: G.O
Sau khi tắm rửa thoải mái xong, Ninh Noãn Dương ngồi lại ở đầu giường, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào vết sẹo nhàn nhạt trên cánh tay của mình, Lục Tử Viễn đã nói qua vị hôn thê của anh, chính là cái cô gái tên Lăng Y Y đó, đồng dạng cũng có một vết sẹo ngay ở tại vị trí này.
Thật quá kỳ lạ, khuôn mặt hai người nhìn giống nhau thì còn có thể là do trùng hợp, làm sao liền ngay cả vị trí của vết sẹo cũng tương tự như vậy chứ.
Lục Tử Viễn làm cho người bên cạnh có cảm giác rằng anh là một người rất lịch sự có hiểu biết, hào hoa thanh nhã(*), nụ cười của anh rất ôn hòa, hơn nữa anh cũng rất biết quan tâm săn sóc đến người khác.
(*)Hào hoa thanh nhã (Hào hoa: Rộng rãi và lịch sự trong cách cư xử, giao thiệp. Thanh nhã: Thanh tao, nhã nhặn.) Có thể hiểu cụm từ này qua câu thơ sau:
"Phong tư tài mạo tót vời,
Vào trong thanh nhã, ra ngoài hào hoa."
(Tác phẩm Truyện Kiều – Nguyễn Du)
Lục Tử Viễn đã cho cô nhìn tấm hình của Lăng Y Y mà anh vẫn cất trong cái bóp, cô gái trong tấm hình để cho cô một phen sợ hết hồn, thật sự là giống nhau như đúc, mặc dù Tâm Tâm chính là em gái cô cũng không thể có vẻ bên ngoài giống đến trình độ như vậy.
Cô chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cái cảm giác thật quái dị, trên thế giới này thật sự có hai người giống nhau đến mức độ như vậy ư?
"Tiểu Quai Quai, em đang suy nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?" Hai bàn tay anh ôm nhẹ lấy cô từ phía sau lưng, trên người của anh thoang thoảng mùi thơm của cây oải hương là mùi hương từ sữa tắm của anh và cũng là mùi mà cô thích nhất, về vấn đề này thật là có chút làm cho người khác buồn cười, khi mà mùi hương yêu thích nhất của cô lại lưu trên người anh, thế nhưng có vẻ anh cũng không thèm để ý chuyện này cho lắm.
"Không có gì!" Ninh Noãn Dương lắc đầu, lặng lẽ đè xuống ống tay áo đang vén lên cao, che khuất đi cái vết sẹo kia. Mặc dù trong lòng cô một bụng nghi vấn, nhưng tốt nhất là vẫn im lặng thôi, thế giới lớn như vậy, chuyện trùng hợp gì thì cũng đều có khả năng xảy ra.
Những phản ứng dù là nhỏ nhất của cô anh cũng đã âm thầm thu hết vào mắt, Đỗ Ngự Đình mặt không đổi sắc suy đoán. Trước giờ cơm tối, vốn dĩ là anh sẽ chạy đi đón cô sau khi tan việc, nhưng anh lại nhận được một cuộc điện thoại, và cô nói rằng là cô muốn cùng đi ăn cơm tối với đồng nghiệp. Nghe được giọng nói vui vẻ của cô, nên anh cũng không do dự liền đồng ý, nhưng từ khi cô trở về nhà thì cả người liền biến thành cái dáng vẻ ngớ ngớ ngẩn ngẩn như người mất hồn vậy.
"Thật không làm sao chứ? Hay là em bị bệnh rồi, trong người có chỗ nào đó khó chịu không? Có phải là công việc quá mệt mỏi?" Bàn tay anh khẽ vuốt ve nhẹ lấy mái tóc đang xõa dài của cô, anh ôm cả người cô vào thẳng trong lồng ngực rộng lớn của mình, ánh mắt của cả hai người giao lấy nhau, anh dịu dàng thầm nói nhẹ bên tai cô: "Nói cho anh biết, em đang suy nghĩ cái gì mà lại ngẩn người ra như thế?" Từng hơi thở nóng như lửa của anh như đang quyến luyến cuốn quanh bên tai Ninh Noãn Dương, khiến cả khuôn mặt của cô hồng lên, cô mất tự nhiên tránh đi ánh mắt của anh.
"Anh đừng ngồi sát như vậy..., nóng chết mất!" Bàn tay nhỏ bé muốn dùng sức đẩy anh ra.
"Không cho đẩy!" Anh nổi tính bá đạo ôm cô càng chặt hơn, nụ cười trên mặt như phóng đại, anh cúi đầu cắn lấy vành tai mượt mà của cô rồi lên giọng uy hiếp: "Nói, mới vừa rồi em đang suy nghĩ về cái gì?" Bàn tay anh đã lặng lẽ đặt sẵn ở cái nút buộc dây áo choàng tắm mà cô đang mặc.
Chắc chắn là cô đang có chuyện gì đó gạt anh, anh có thể cảm giác được. Anh không thích có cái cảm giác như vậy, giống như là cô sẽ tùy thời biến mất khỏi anh vậy. Giữa bọn họ, nên thật lòng với nhau, không nên có bất kỳ bí mật gì.
Mi mắt của cô gái nhỏ trước mặt rũ xuống, lúc sau hai mắt cô bỗng vụt sáng, nhưng trong mắt lại tỏ vẻ tràn ngập sự nghi ngờ: "Ông xã, tại sao chỗ này của em lại có vết sẹo thế này, xấu hổ chết mất." Cô lần nữa vén lên ống tay áo, để lộ ra vết sẹo nhạt trên cánh tay mình.
Vết sẹo?
Ánh mắt anh chuyển qua nhìn vết sẹo trên cánh tay của cô, bàn tay hơi chai cứng của anh thật dịu dàng nhè nhẹ vuốt ve lấy vết sẹo trên cánh tay trắng nõn của cô, Đỗ Ngự Đình mặt không biến sắc tim đập không đổi bịa chuyện: "Đây chính là khi em còn nhỏ bị té ngã nên để lại sẹo." Ánh mắt của anh lại đảo qua trên mặt cô, anh lấy tay kéo ống tay áo của cô xuống để che đi vết sẹo kia, giọng nói cũng buông lỏng xuống: "Nếu như em cảm thấy nó chướng mắt, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi tẩy nó đi."
Tại sao đột nhiên cô lại hỏi cái vấn đề này? Là anh quá khinh suất rồi, sớm biết như vậy thì vừa mới bắt đầu tốt nhất là anh nên xóa đi cái vết sẹo này.
"Không cần, dù sao cũng có tay áo che đi, sẽ không có ai nhìn thấy đâu." Ninh Noãn Dương lắc đầu, có vẻ trong lòng cô vẫn còn tâm sự chưa giải quyết xong, "Ông xã." Cô nằm dúi người vào trong ngực anh, thanh âm ngọt ngào thủ thỉ: "Anh nói cho em một chút chuyện trước kia có được hay không? Em thật sự muốn biết." Trí tò mò trong cô bộc phát, cô đã nhiều lần cố gắng muốn nhớ lại, nhưng trong đầu lại trống rỗng, chẳng có một chút ký ức nào cả.
"Em muốn biết cái gì?" Ngón tay anh nhẹ nhàng đùa nghịch xoắn xoắn lọn tóc của cô, ánh mắt của anh nhìn cô đặc biệt dịu dàng, "Bảo bối, cả ngày làm việc mệt mỏi rồi, chúng ta đi ngủ sớm có được hay không?"
Tại sao hôm nay cô ấy lại có nhiều điểm bất thường như thế? Không những vậy cô còn hỏi về những chuyện quá khứ trước kia nữa, rốt cuộc trong lúc anh không có ở bên cạnh cô, cô đã gặp ai và đã nghe được chuyện gì?
Đỗ Ngự Đình bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Em không mệt, thức đến khuya cũng không sao hết!"
Rốt cuộc Đỗ Ngự Đình không chống lại được khi cô làm nũng, chỉ đành phải đồng ý tiếp lời: "Em muốn biết chuyện gì?"
"Trước kia có phải em luôn một mực sống ở bên Mĩ không?" Hai mắt cô mở to con ngươi tinh xảo chuyển động, hai tay chống cằm, cô tỏ ra dáng vẻ rất khổ não, "Em đều không nhớ được gì hết ôi chao, ai, ui!"
"Đúng vậy, em luôn một mực sống tại Mĩ." Đỗ Ngự Đình gật đầu.
"Vậy trước kia em là người như thế nào?" Quá khứ của cô trong lòng anh thủy chung vẫn là một bí mật sâu thẳm, cô thật sự rất tò mò, nhưng Đỗ Ngự Đình cũng chẳng nói gì về quá khứ của cô hết, và anh thật sự có vẻ như không vui mỗi khi cô đặt những câu hỏi có liên quan đến vấn đề này. Cô cũng đã từng cố gắng tìm hiểu về chuyện quá khứ từ trong những người giúp việc, nhưng những người này đều như lo sợ lúc nào cũng hết mực cung kính với cô, mỗi lần hai bên xưng hô với nhau họ đều dùng từ "Ngài" để gọi cô, nghe riết cũng quen nhưng mới đầu cô cảm thấy rất lạ lẫm, hơn nữa nếu là hỏi về những vấn đề trước kia, bọn họ đều sẽ nói là mình mới tới, nên không biết cái gì cả.
"Em trước kia đó hả… Trước kia em rất biết điều, rất nghe lời, mỗi ngày đều sẽ ngoan ngoãn đợi ở nhà chờ anh trở về, là một cô bé rất đáng yêu, không giống như bây giờ rất bướng bỉnh, cái đầu nho nhỏ này cả ngày lẫn đêm không biết nghĩ về cái chuyện xấu xa gì nữa!" Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nhéo lấy chóp mũi của cô, trong giọng nói của anh tràn đầy ý cưng chiều.
"Làm sao có chuyện đó được!" Cô tặc lưỡi, làm mặt quỷ.
"Ngoan, đi ngủ thôi, ngày mai em còn muốn đi làm nữa không!" Không cho cô có thêm cơ hội hỏi sâu vào nữa, Đỗ Ngự Đình vươn tay tắt đèn, kéo qua tấm chăn mỏng đắp lên trên hai người.
***
Ánh đèn mờ mờ đủ loại màu sắc loe lói bên trong một quán bar, nhạc sàn như điên cuồng réo rắt vang vào tâm trí những người đang nhảy múa gào rú trong đó.
Lục Tử Viễn như đang tách biệt với cái ồn ào trong quán, anh ngồi tại cái ghế bên cạnh quầy rượu, uống hết ly này tới ly khác.
Ánh đèn vô tình chói đến trên mặt, khiến anh phải híp mắt lại, giơ ly rượu lên cao, chỉ trong thoáng chốc thôi, hình như anh đã nhìn thấy được cái khuôn mặt gầy nhỏ của cô ấy mà gần đây vẫn luôn xuất hiện trong những giấc mơ của anh: "Y Y, Y Y… Em vẫn còn sống đúng không?" Anh đưa tay bắt lấy, nhưng khuôn mặt trước mắt trong phút chốc liền biến mất.
Ninh Noãn Dương đến cùng có phải là Y Y thật hay không?
Tại sao lại có nhiều điểm giống nhau đến như vậy, đầu tiên là cái vòng đeo tay bện dây màu đỏ, những hoa văn màu sắc trên cái vòng này cùng với cái vòng mà anh đã tặng cho Y Y kia cả hai giống nhau như đúc.
Còn nữa, trên cổ tay của cô ấy cũng có một vết sẹo, vị trí giống hệt như trên cánh tay của Y Y, và trên cánh tay của anh cũng có một vết tương tự như vậy.
Năm ấy trong một lần đi du lịch ở Hawai, Y Y đang chạy nhảy chơi đùa ở trên bờ cát thì bị té ngã trúng ngay một con cua lớn khiến nó điên lên dơ càng ra rạch ngay một vết lên trên cánh tay của cô, về sau ở chổ đó để lại một vết sẹo, cô đã khóc lóc lăn lộn rất lâu, còn nói về sau sẽ lưu sẹo khiến cô xấu xí đi.
Anh đã an ủi rất nhiều, còn nói là sẽ không lưu lại sẹo đâu.
Nhưng anh cũng đã bôi rất nhiều thuốc lên trên vết thương, mà cuối cùng vẫn là để lại một vết sẹo nho nhỏ, Y Y rất không vui, vì để làm cho cô vui vẻ, anh cũng đã tự mình lấy càng cua rạch một vết lên cánh tay của mình, thậm chí ngay cả hình dáng vết thương lớn nhỏ đều giống nhau.
Về sau, cô mới không có vì cái vết sẹo này mà tự ti trong lòng nữa…
Tại sao? Tại sao lại có thể giống nhau đến nỗi kinh người như vậy?
"Y Y, là em có đúng hay không, anh biết mà, chắc chắn là em..." Khuôn mặt Lục Tử Viễn đỏ ửng vì say, anh nằm dài ra ở trên quầy rượu, lấy cái điện thoại di động trong túi ra gọi một cú điện thoại: "Lãnh Nhiên, giúp tớ điều tra một chút về tai nạn xe của nhà họ Lăng."
Anh cảm thấy rất kỳ quái, tại sao sau cái tai nạn đó, toàn bộ người giúp việc của nhà họ Lăng đều không rõ liên lạc, tất cả những ai có liên quan đến nhà họ Lăng thật giống như đã tan biến khỏi cái hành tinh này vậy.
Đã có những lúc anh điên cuồng, thậm chí còn nghĩ tới mở mộ phần của Y Y ra, lấy tro cốt của cô đi làm xét nghiệm DNA, nếu như đây không phải là tro cốt của cô, thì chắc chắn rằng nhất định đã xảy ra chuyện mờ ám gì đó mà anh không biết?
Nhưng khổ nỗi anh lại không có chứng cớ gì hết, thậm chí từ cái lúc biết Y Y mất anh còn không dám đi tới trước mộ phần của Y Y nữa, anh sợ, anh rất sợ cô đã thật sự để anh lại một mình trên cõi đời này.
Ninh Noãn Dương!
Lăng Y Y!
Hai người này thật sự là rất đáng nghi ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...