Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu

Editor: G.O

Sau khi làm theo lời khuyên của Quý Giản Phàm, quả nhiên Đỗ Ngự Đình đã thành công dẹp bỏ ngay cái ý tưởng "khoe thân" của Ninh Noãn Dương. Cô luôn phải mặc những bộ đồ thật đoan trang hợp cách thì anh mới cho cô đi làm, nhưng công việc buôn bán của cô lại thay đổi một cách thật bất ngờ đến chóng mặt, khiến cô loạn hết cả tay chân, thậm chí có lúc cô còn không có thời gian để thở, nhưng cô lại rất vui và thích bị ngược như vậy, nhìn vào bảng doanh thu tăng vùn vụt, làm cho cô càng lúc càng nhiệt huyết hơn. Bởi vì công việc buôn bán quá đắt hàng, nên công ty còn phải phái thêm một nhân viên nữa đến phụ cô một tay.

"Noãn Dương, lấy một thùng mỳ cho vị khách này, bác gái này đã trả tiền rồi nha." Văn Hân vừa tư vấn cho khách hàng, vừa vội vàng tính tiền.

"Ok." Ninh Noãn Dương cúi xuống, từ trong quầy hàng lôi ra một thùng mỳ đặt vào túi xách, nhìn một đám đông người đang đứng chờ mua mỳ ở phía trước, khuôn mặt tươi cười của các cô cũng phải cứng thắt lại. Chuyện này kể ra cũng thật kỳ quái, mấy ngày trước quầy hàng của cô còn ế chổng ế trẹo đến nỗi đóng cả mạng nhện, nhưng bây giờ thì sao, lượng người ghé vào gian hàng của cô mua mỳ liên tục liên tục không ngừng, làm cho mấy cô nhân viên của quầy mỳ Tây Thi đối diện cũng phải trợn mắt trắng.

Đối thủ cạnh tranh bên kia, có vẻ như họ sắp ghen tị đến lác mắt rồi…

"Quý khách đi thong thả!" Ninh Noãn Dương liên tay thu tiền, cô luôn phải tuân theo quy tắc quan trọng nhất của một nhân viên bán hàng, đó là thần thái trên mặt lúc nào cũng phải tươi cười như hoa.

Vào buổi sáng, người quản lý đã khen cô hết lời tại một cuộc họp ở công ty và nói rằng nếu cô làm tốt, thì trong tương lai, cô sẽ được thăng chức thật lớn, những lời nhận xét của quản lý làm nhiệt huyết của cô như bùng nổ sôi trào.

"Cô gái ơi, tôi muốn mua, muốn mu.a.a......" Một người đàn ông cỡ tuổi trung niên dáng người mập lùn chạy vội vàng tới trước cửa của quầy hàng thở hổn ha hổn hển không ra hơi, khi nhìn thấy Ninh Noãn Dương thì con ngươi của ông ta như lóe sáng, lại đảo mắt qua thấy trên quầy hàng của cô trống không vì chưa kịp bầy ra thêm hàng để trưng bày, khuôn mặt mập mập của ông ta quẫn bách nói lắp bắp: "Tôi muốn mua, mua......" Khi mà ông ta chạy vội vàng tới, chỉ nghe đồn rằng rằng phu nhân của tổng giám đốc đang bầy quầy hàng để bán đồ ở sân của tòa nhà cao ốc Kim Đế, mà lại quên hỏi thăm xem vị phu nhân này bán mặt hàng gì.


"Quý khách muốn mua mỳ ăn liền ạ?" Ninh Noãn Dương khom lưng từ dưới quầy lấy ra mấy thùng mỳ ăn liền, nhất nhất dọn ra: "Quý khách muốn mua bao nhiêu?"

"Dạ dạ...tôi, cho tôi mua 1000 nguyên mỳ ăn liền đi!" Lời nói của người đàn ông này rất lễ giáo, thậm chí còn mang theo vẻ cung kính như của một người hậu bối, đồng nghiệp trong công ty của ông đều chạy hết đến đây tranh nhau mua mỳ ăn liền, mà ông lại là một người quản lý, đương nhiên cũng phải làm gương chứ!

"1000 nguyên!" Ninh Noãn Dương giật mình xém chút nữa là rớt cằm xuống, cô ngạc nhiên đánh giá lại người đàn ông đi giày tây này, tốt bụng đề nghị: "Quý khách là thương nhân sao? Nếu như quý khách muốn mua số lượng lớn để về bán lẻ, có thể đến trực tiếp liên hệ với công ty của chúng tôi sẽ có giá ưu đãi hơn!"

"Không phải, tôi chính là mua về ăn, tôi rất thích ăn mỳ." Người đàn ông lau lau mồ hôi trên đầu, móc cái ví ra, rút một tờ 1000 nguyên để trong tay Ninh Noãn Dương.

"Dạ quý khách chờ một chút, Văn Hân, mau tới giúp mình." Ninh Noãn Dương một người chắc chắn là không thể nào làm nổi, nên gọi thêm đồng nghiệp tới giúp đỡ lấy sợi dây buộc thật chặt mấy thùng mỳ lại với nhau: "Vâng, cám ơn quý khách đã ủng hộ." Cô cười ngọt ngào, cúi đầu chào tạm biệt người đàn ông.

Ông ta thấy vậy lại ngẩn ra, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, cúi người chào đáp lại một cách chỉnh chu vuông góc 90 độ: "Thật vất vả cho cô rồi." Ông làm sao dám nhận cái cúi đầu chào của cô chứ, ai ai cũng biết cái người đó rất sủng ái vị phu nhân của mình, nếu để cho anh ta thấy được, rất có thể một người làm quản lý như ông sẽ bị đưa đi đày với danh nghĩa là đi công tác ở Châu Phi vào bất cứ lúc nào.

"Vâng…. dạ!" Ninh Noãn Dương thụ sủng nhược kinh(*) đơ người ra, mấy ngày nay không chỉ có rất nhiều người đến mua mỳ ăn liền của cô, hơn nữa thái độ mấy người đó càng lúc càng khách sáo, thật giống như chính cô mới là người bỏ tiền ra mua hàng vậy, "Quý khách đi thong thả!"

(*)Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được yêu thích nhưng lại thấy lo lắng. Vì không nghĩ được câu nào hay để thay thế cho câu này, nên mình để từ Hán Việt như vầy luôn.


"Cám ơn!" Người đàn ông này lại một lần nữa cúi người 90 độ chào tạm biệt cô, rồi cắp theo mấy chục thùng mỳ mang đi, trông có vẻ hơi quá sức đối với ông ta.

"Thật kỳ lạ!" Ninh Noãn Dương khó hiểu nhìn về phía bóng lưng người đàn ông vừa mới rời đi, lắc lắc đầu: "Đúng thật là trên đời này hạng người gì cũng có…" Mua một lúc mấy chục thùng mỳ ăn liền như vậy, là do mỳ của công ty cô quá ngon, hay là do ông ta mắc bệnh nghiện ăn mỳ nhỉ mà không biết trên đời này có loại bệnh này không?

Ở một góc khuất bên cạnh tòa nhà Kim Đế, một hàng những người đàn ông mặc áo đen đeo kính mát đang đứng canh ở ngay góc tường, đều cùng nhau nhìn chăm chú vào từng người qua đường, cứ mỗi một vị khách định đi vào con đường này, thì đều bị mấy người này ngăn lại, phát cho tờ 100 nguyên, và để lại một câu: "Xin các vị mua mỳ ăn liền Gấu Nhỏ."

"Hôm nay buôn bán thật là tốt!" Ninh Noãn Dương lau mồ hôi trên trán, mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Ngày hôm bữa lúc cô mang về mấy bộ trang phục đó, cũng may là Đỗ Ngự Đình đã ném toàn bộ chúng vào trong thùng rác.

"Mùi vị cái bánh này không tệ! So với những cái bánh mà mình hay mua ở cửa hàng kia thì ngon hơn nhiều!" Văn Hân đang ăn cái bánh đậu đỏ mà Vệ Dực vừa mới đưa tới lúc nãy, rồi áp sát người lại cười mập mờ với cô, "Noãn Dương, anh trai của bạn đã có bông hoa nào cắm vô chưa?"

"Cái này mình cũng không rõ cho lắm." Ninh Noãn Dương cười ngượng ngùng, cũng không có cách nào đi giải thích về thân phận thật sự của Vệ Dực được, gia thế của nhà họ Đỗ thật sự là quá mức hiển hách, cô chỉ sợ hù Văn Hân chạy mất, và cũng cảm thấy tiếc nuối nếu như bị mất đi một người bạn vừa mới quen biết không bao lâu này.

Từ lúc biết cô không chú trọng vào chuyện ăn uống và hay húp mỳ cho xong bữa, thì Đỗ Ngự Đình đã giao cho Vệ Dực cứ cách 3 giờ một lần thì phải chạy sang đưa cho cô một ít điểm tâm ăn uống, cô không thể giải thích về thân phận của Vệ Dực được, nên không thể làm gì khác hơn là nói cho Văn Hân rằng đó là anh trai của cô.


"Úi! Noãn Dương, Noãn Dương…. Hướng 2 giờ có trai đẹp!" Hai mắt Văn Hân đăm đăm nhìn thẳng vào hướng phía trước mặt, một bên lại kéo kéo lấy góc áo của Ninh Noãn Dương: "Anh í đang nhìn bạn kìa, Noãn Dương!"

"Thật à?" Ninh Noãn Dương và Văn Hân đùa giỡn xoay người, đứng ở đằng xa là một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu xám trắng, mặt mũi trầm tĩnh, đang yên lặng đứng im tại chỗ ngưng mắt nhìn cô, anh ta thấy cô ngoái đầu nhìn lại, thì cười yếu ớt, bước chậm rãi tiến về phía cô.

"Bác sĩ Lục." Ninh Noãn Dương nhận ra người đàn ông đang đứng trước mắt này chính là người mà lúc trước Nhâm Tử Huyên đã giới thiệu qua - Lục Tử Viễn, cô nhớ rất rõ anh, lần đầu tiên gặp mặt thì anh ta liền nhìn lầm cô thành người khác.

"Noãn Dương." Lục Tử Viễn nở  nụ cười như tắm gió xuân, làm cho người ta cảm giác thật ấm áp êm dịu, "Em chừng nào thì tan việc? Anh muốn mời em ăn một bữa cơm." Bóng hình của cô trước mắt cùng với Y Y như hai giọt nước, dù là chị em sinh đôi, cũng không thể nào nhìn giống đến thế. Nhưng tính cách của Ninh Noãn Dương so với Y Y cũng không phải là quá giống, Y Y có chút tùy hứng, cũng rất là thông minh, hơn nữa nếu như cô là Y Y, tại sao cô lại ra vẻ như chưa từng quen biết anh.

"Ăn cơm?" Khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc, Ninh Noãn Dương hơi do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Chuyện này hình như không tốt lắm đâu!" Mối quan hệ giữa bọn họ cũng không có gì thân thuộc đến mức mà có thể khiến cho hai người cùng đi ăn cơm chung với nhau, hơn nữa sau khi tan việc Đỗ Ngự Đình sẽ đến đón cô.

Quả nhiên, cô sẽ từ chối.

Vẻ mặt Lục Tử Viễn ảm đạm cúi đầu, nhưng vẫn nở một nụ cười đến ôn hòa: "Xin lỗi, là anh đã sơ ý rồi lại còn đột ngột mời em đi ăn như vậy. Chỉ là, em trông rất giống Y Y, đã vậy hôm nay lại chính là ngày sinh nhật của cô ấy nữa, cho nên anh mới có hành động không suy nghĩ......" Thanh âm của anh dần dần chìm xuống, con ngươi cũng ảm đạm nhạt nhòa đi, anh thật ngu ngốc, tại sao cứ hễ nhìn thấy Ninh Noãn Dương thì anh liền cho rằng Y Y vẫn còn sống?

Cứ đến sinh nhật Y Y hằng năm, thì chắc chắn rằng cô đều sẽ quấn chặt lấy anh không tha và nằng nặc đòi tặng quà, mà mỗi lần anh lấy quà ra là y như rằng hai mắt cô ấy sáng hẳn lên như chiếu đèn. Trong những năm anh ra nước ngoài, mặc kệ lịch trình có bận bịu đến đâu, mặc kệ khoảng cách địa lý hai bên có xa xôi đến mấy, anh cũng sẽ bỏ qua mọi công việc sắp xếp thời gian để quay về trước một ngày cùng cô đón sinh nhật, cũng như mang về món quà mà cô thích.

"Hôm nay là sinh nhật của cô ấy sao? Vậy sao anh không đi mời cô ấy? Mà lại mời tôi?" Cô bị rung động khi nhìn thấy sâu trong ánh mắt của Lục Tử Viễn là một vẻ hoài niệm chứa đầy thâm tình đau đớn, Ninh Noãn Dương thật tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù trước đó Lục Tử Viễn đã có nhiều hành động rất vô duyên thậm chí có thể bị coi là quấy rối, nhưng cô cũng không cảm thấy anh đáng ghét, nụ cười của anh thật sự là nhìn rất ôn hòa ấm áp!


Y Y!

Sắc mặt Lục Tử Viễn bỗng nhiên ảm đạm xuống, nắm tay bởi vì dùng sức quá mức, nên các đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch ra, "Cô ấy… Mất rồi... Vào mấy tháng trước không may gặp tai nạn xe......" Khuôn mặt nhu hòa của anh bây giờ dính đầy nét khổ sở, lời nói cũng nghẹn ngào đi, hai tay vô lực buông thõng xuống hai bên.

Trên cổ tay anh, lấp ló một cái vòng bện đeo tay màu đỏ.

Đó là của Ninh Noãn Dương.

Anh vẫn giữ bên người, không muốn trả lại.

Ninh Noãn Dương cúi đầu, trong lòng tràn đầy vẻ đồng tình thương cảm, "Đi! Chúng ta cùng nhau ăn cơm tối đi…" Chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy anh khổ sở đau đớn như vậy, trái tim của cô cũng sẽ cảm thấy co rút lại.

Anh ta đúng thật là rất yêu cái cô gái tên gọi là Y Y  đó!

"Em đồng ý?" Anh ngẩng đầu, trong mắt là tràn đầy vui mừng.

"Ừm!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui