Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



Một năm sau.

“Đỗ Ngự Đình, cái tên tiểu tử thúi này.” Một ông chú tóc hoa râm ăn mặc trào lưu nắm lấy quần áo của Đỗ Ngự Đình, hung dữ hét lên: “Không phải nói lúc Noãn Noãn sinh phải gọi điện thoại cho ba sao?” Ông muốn là người đầu tiên nhìn thấy cháu ngoại nha!

“Ba, con đã thông báo cho ba trước một tuần rồi.” Đỗ Ngự Đình có chút bất đắc dĩ.

“Thông báo thì thông báo rồi, ba nói ngày mười lăm nha!” Lãnh Giang hét lớn hơn, hét xong lại bắt đầu ăn vạ: “Mặc kệ, năm sau hai người lại sinh thêm một đứa.”

“Ba, con vẫn là nên đưa ba đi xem Hạo Hạo trước.” Đỗ Ngự Đình trốn tránh nói sang chuyện khác, ngày mười lăm, ngày mười bốn, cái vấn đề này anh có thể khống chế sao?

Nhắc tới bảo bảo, nụ cười trên khuôn mặt lại hoàn toàn không giấu được.


Bảo bảo đặc biệt đáng yêu, mập mạp, lại rất ngoan. Quan trọng nhất là tên tiểu tử này rất giống Noãn Noãn, đặc biệt là ánh mắt, nếu như là con gái thì tốt hơn.

Mặc kệ không sao, có lời nói của ba vợ đại nhân, sang năm anh lại cố gắng nữa là được.

Tiểu Vũ Sa và Tiểu Duệ lập tức sẽ tốt nghiệp nhà trẻ, chờ bọn họ lên tiểu học, cũng không cần ngày ngày đi đưa đón bọn họ đi học, anh liền có nhiều thời gian dính lấy Noãn Noãn.

..............

“Noãn Noãn, chúc mừng, lại sinh một đứa con trai mập mạp.” Lãnh Nhiên ngồi trên ghế cạnh mép giường, vẻ mặt mừng rỡ trêu chọc đứa bé bên cạnh cô, “Anh lại muốn làm ba rồi.” Tay mập mập, chân mập mập, thật không nhịn được muốn ôm hôn một cái.

“A Viễn ——” Ninh Noãn Dương nhìn anh muốn nói rồi lại thôi, “Tử Huyên là một cô gái tốt, anh cũng không còn trẻ, nên suy tính một chút.....”


“Haha, anh biết rồi, chỉ bằng anh còn sợ không tìm được vợ sao?” Lục Tử Viễn cười cười.

Ninh Noãn Dương lắc đầu, mỗi lần nói đến vấn đề này, A Viễn luôn phản ánh như vậy, Tử Huyên thật sự là rất tốt, “Tại sao anh không thể thử tiếp xúc với Tử Huyên, tìm hiểu đấy!” Nếu như bọn họ ở bên nhau, nhất định là sẽ rất hạnh phúc.

Nghe vậy, Lục Tử Viễn ngẩng đầu, đáy mắt ưu thương, anh khẽ nói: “Trong lòng anh đã đầy từ lâu rồi, cũng không thể chứa thêm người nào nữa. Nếu như không phải là cái người trong lòng anh, anh tình nguyện cô đơn cả quãng đời còn lại.” Cô gái có tốt hơn, cũng không phải là Y Y, anh có thể xem Nhậm Tử Huyên là bạn là em gái, nhưng không có cách nào trở thành một đôi.”

“Anh vẫn không thể quên được cô ấy sao?” Ninh Noãn Dương đưa tay vuốt ve cánh tay bé nhỏ của bảo bảo, có chút lo lắng nhìn Lục Tử Viễn, “Lăng Y Y đã chết nhiều năm như vậy.”

“Anh biết, nhưng mà anh vẫn không thể quên được cô ấy.” Lục Tử Viễn cười yếu ớt lắc đầu, từ trong túi móc ra một miếng ngọc bội nho nhỏ, “Anh đã mang cái này nhiều năm rồi, không phải là đồ quý hiếm gì, cho bảo bảo làm kỷ niệm đi!” Anh đặt ngọc bội màu đỏ vào tay của cô, miếng ngọc bội này là cô đã đưa cho anh trước đây, bây giờ đại khái là không cần dùng tới nữa, giữ lại cũng chỉ tăng thêm bi thương.

“Kỷ niệm? Anh muốn đi đâu à?” Ninh Noãn Dương không hiểu.

“Muốn tùy tiện đi ra ngoài một chút, đi qua mấy chỗ muốn đi nhưng vẫn chưa kịp đi.” Lục Tử Viễn si ngốc nhìn chằm chằm cô, lại nhìn thêm một chút, nhìn thêm một chút, khắc sâu dáng vẻ của cô vào trong đáy lòng. Sau này, đại khái sẽ không thể nhìn thấy cô nữa. Cô không cần anh nữa, chỉ cần biết rằng cô vẫn hạnh


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui