“Á…” Ninh Noãn Dương kêu lên một tiếng sợ hãi, không có bất cứ sự đề phòng nào, toàn thân bị mất trọng tâm, ngã nhào xuống đất.
Sau lưng truyền tới cảm giác đau buốt, cùng với tư thế té ngã thảm hại trên đất của cô, mọi người xung quanh cười ồ lên chế nhạo một trận.
“Bảo bối.” Đôi tay to lớn nâng cô dậy, ôm cô vào lòng mình, bảo vệ lấy: “Sao lại ngã rồi?” Trong mắt Đỗ Ngự Đình đầy vẻ sốt sắng, anh vừa không để ý một cái, cô đã chạy mất tiêu.
“Đau quá…” Chỗ mắt cá chân cảm thấy đau đớn bỏng rát, Ninh Noãn Dương xuýt xoa, chân có chút nhũn ra, dường như là đứng không vững.
“Noãn Noãn, sao em lại không cẩn thận như vậy?” Thẩm Nguyệt Nhi tiến tới, nâng tay đỡ cô.
“Rõ ràng là chị cố ý làm tôi ngã.” Ninh Noãn Dương gạt cánh tay đang đưa tới của cô ta ra, lấy khí thế nhanh như chớp mạnh mẽ vung một bạt tai đánh vào mặt Thẩm Nguyệt Nhi: “Chát.”
“Đỗ thiếu gia anh xem, người ta đã tốt bụng quan tâm Noãn Noãn, cô ấy lại cứ thế mà vu oan cho em.” Thẩm Nguyệt Nhi che bên má bị đánh đến đỏ rực, vừa thẹn vừa tức, trước mắt biết bao người, thế mà cô ta lại bị đánh, nhưng mà Đỗ Ngự Đình đang ở đây thì bất kể cô ta có như thế nào cũng không dám đánh trả.
Đỗ Ngự Đình thản nhiên nhìn cô ta một cái, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo. Anh quay đầu nhìn Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn.” Chân mày tuấn tú hơi nhếch lên, bàn tay kéo bàn tay nhỏ bé của cô bao lại trong lòng, dịu giọng hỏi: “Việc nặng như vậy em không phải tự ra tay, sẽ bị đau tay đó.” Anh cầm lấy chiếc khăn tay trợ lý đưa tới, nhẹ nhàng lau tay cho cô: “Da mặt dày như vậy, làm tay em cũng bị đau đỏ lên rồi.”
Xung quanh phát ra một loạt tiếng cười khẽ, Thẩm Nguyệt Nhi tức giận đến nổ đầu.
Trợ lý lại kê một chiếc ghế tới, Ninh Noãn Dương ngồi xuống: “Chỗ này đau phải không?” Bàn tay khe khẽ nắm lấy mắt cá chân xinh xắn, khuôn mặt nhỏ vốn dĩ bị đau đến nhe răng nhếch miệng, sau khi được Đỗ Ngự Đình xoa bóp sự đau buốt liền biến mất: “Còn đau không? Tiểu quai quai.” Anh nửa quỳ trên mặt đất, bàn tay to nâng đôi chân nhỏ của cô, dịu dàng nâng niu trong lòng bàn tay.
Xưng hô thân mật như vậy khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.
“Thiếu gia!” Vệ Dực chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đem tới một đôi giày đế bằng màu hồng có gắn nơ con bướm.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Đỗ thiếu gia tôn quý quỳ một gối, cởi đôi giày cao gót dưới chân thay cho cô gái tựa như búp bê trước mắt, đổi lại thành đôi giày đế bằng, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận, giống như đang cầu hôn vậy: “Còn đau nữa không?”
“Không đau nữa.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, trong đôi mắt ngập tràn vẻ ấm ức, không phải cô tự mình té ngã, rõ ràng là do bị Thẩm Nguyệt Nhi ngáng chân: “Cô ta cố ý làm chân em bị ngã.” Cô ra vẻ đáng thương cau mày, đưa tay chỉ thẳng vào Thẩm Nguyệt Nhi.
“Bảo bối, ngoan…” Bàn tay vỗ nhẹ lên tay nhỏ của cô, tỏ vẻ an ủi, Đỗ Ngự Đình chỉ cần liếc mắt thì trong lòng liền hiểu rõ mọi chuyện, huống chi bản thân anh cũng không cần biết cái gì đúng cái gì sai, chỉ cần là chuyện có thể khiến cô vui, thì chính là đúng. Anh ưu nhã đứng lên, khom lưng ôm lấy cô: “Chúng ta lên nghỉ ngơi một lát rồi lại xuống.” Đi ngang qua bên cạnh Thẩm Nguyệt Nhi đôi mắt sâu thẳm không biết cố ý hay vô tình liền quay sang liếc nhìn cô ta một cái, ánh nhìn này khiến Thẩm Nguyệt Nhi rùng mình một hồi, lưng áo ướt đẫm.
……..
Bên trong phòng nghỉ của bữa tiệc trên tầng hai.
“Bảo bối, ăn một ít đi nào.” Ngón tay sạch sẽ đẹp mắt cầm lên một miếng bánh Mouse hoa hồng, đặt ở bên miệng Bé cưng, Đỗ Ngự Đình kiên nhẫn ôn tồn dỗ dành.
Nhưng Ninh Noãn Dương cứ tức giận quay mặt đi, hàm răng trắng bóng cắn cắn môi dưới, nét mặt oan ức lẩm bẩm nói: “Rõ ràng là cô ta cố ý ngáng chân em.”
“Anh biết rõ, là cô ta cố ý.” Đỗ Ngự Đình chớp thời cơ đút miếng bánh Mouse hoa hồng vào miệng cô, lại bị Ninh Noãn Dương cắn một cái vào ngón tay, dường như cô đang muốn trút giận nên dùng sức cắn lấy, không chịu nhả ra.
“Tiểu quai quai, đau đấy, còn cắn nữa sẽ rụng đó.” Anh cười khổ, lại để kệ cho cô quấy phá.
“Anh cũng biết là cố ý còn để mặc cô ta bắt nạt em, cũng không cho em báo thù.” Ninh Noãn Dương càng tỏ ra oan ức, cô bất cần đẩy Đỗ Ngự Đình ra, không để cho anh lại gần: “Một mình em không quen biết ai, cũng không nhớ được cái gì…” Cô khóc đến đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt giàn giụa thê thảm.
Đỗ Ngự Đình không tránh cũng không né, mặc cho cô cố tình gây sự, đợi đến khi cô trút hết ra rồi, mới nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: “ Anh sẽ không để em phải chịu uất ức vô ích đâu.”
……….
Thẩm Nguyệt Nhi bị ăn tát, đây là nỗi nhục nhã vô cùng to lớn, nhưng vì cô ta che giấu rất giỏi, còn không ngừng nói với mọi người xung quanh là không để bụng chuyện bị đánh, nói Ninh Noãn Dương là do tính tình còn trẻ con, bị chiều hư thôi. Thế là tự nhiên cô ta chiếm được cảm tình của tất cả, được tán thưởng.
“Cô Thẩm, cô Thẩm.” Tổng giám đốc Lưu đang khiêu vũ cùng cô ta liên tục gọi mấy tiếng, Thẩm Nguyệt Nhi lúc ấy mới hồi hồn, nở nụ cười e lệ nói: “Tổng giám đốc Lưu.” Tất cả thái độ lạnh lẽo trên mặt lập tức biến mất.
“Có thể được khiêu vũ cùng em là vinh hạnh của cá nhân tôi…” Tổng giám đốc Lưu cười to thẳng thắn nói, đôi tay không đứng đắn đặt bên hông của Thẩm Nguyệt Nhi giở trò làm bậy.
Thẩm Nguyệt Nhi chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, nhưng vẫn phải cố nhịn xuống cảm giác muốn bốc hỏa, nói: “Cũng là vinh hạnh của em.” Cô ta rất muốn cho Lão sắc quỷ này một cái tát, nhưng Tổng giám đốc Lưu này hiện đang tài trợ cho bộ phim của mình, cô ta không dám làm phật ý.
“Nguyệt Nhi.” Thấy Thẩm Nguyệt Nhi không có đẩy ra hay phản ứng lại, Tổng giám đốc Lưu càng thêm to gan, đưa tay kéo Thẩm Nguyệt Nhi lại gần hơn, dường như giữa thân thể hai người không còn khoảng cách.
Trên sàn khiêu vũ, có rất nhiều người, thỉnh thoảng giữa người với người không tránh khỏi có sự va chạm.
Đã là lần thứ n Thẩm Nguyệt Nhi bị người ta dẫm vào chân, hơn nữa còn là cùng một người, là một phụ nữ vóc người tinh tế mặc sườn xám màu đỏ.
“Xin lỗi cô Thẩm, lại dẫm vào chân cô, người ở đây thật đông quá.” Người phụ nữ mặc sườn xám cười quyến rũ rồi lại dẫm thêm một cái lên chân Thẩm Nguyệt Nhi, cùng bạn nhảy xoay tròn rồi rời khỏi.
Cho dù Thẩm Nguyệt Nhi có không vừa lòng cũng đành phải nhịn xuống, cố gắng tránh xa người phụ nữ kia ra.
Mấy phút sau, khi sắp kết thúc điệu nhảy, người phụ nữ mặc sườn xám lại đụng vào Thẩm Nguyệt Nhi lần nữa, Thẩm Nguyệt Nhi đang muốn tránh ra, chợt cảm thấy trọng tâm cả người bỗng bị kéo xuống, trên thân chợt lạnh, chân bị người ta đạp mạnh một cái, có cái gì đó tuột xuống.
“A…” Váy dạ hội quây ngực bị dẫm lên, cô ta ngã nhào xuống đất, không kịp che lại, mọi người xung quanh cười ầm lên, chỗ nào cũng có tiếng chế nhạo, bởi từ lâu đã có người thấy ngứa mắt với cô ta.
“Ái chà, nhìn dáng người kìa, thật đúng là không tồi.”
“Ở eo rõ ràng có mỡ thừa.”
“Tách…”
“Tách…”
Khắp cả bốn phía người ta cầm lấy điện thoại giơ lên chụp ảnh lại.
Thẩm Nguyệt Nhi hoảng hốt kéo váy áo trên người lên, sợ hãi nhìn xung quanh, khuôn mặt trắng bệch, luôn miệng cầu xin: “Đừng vuốt, đừng kéo…” Cô ta một tay che mặt, một tay kéo váy cứ liên tục bị tụt xuống.
“Haha…”
Chốc lát tiếng cười càng rộ lên.
Bên trong phòng nghỉ.
“Bảo bối, đã hài lòng chưa?” Trên bộ ngực trần của người đàn ông, có thể nhìn thấy rõ mấy dấu răng đo đỏ.
“Có chồng thật tốt.” Đôi mắt của cô gái nào đó đong đưa nhào vào trong ngực người đàn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...