Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu



Không khí lạnh bao trùm toàn thân, tim cũng lạnh, máu cũng lạnh.

Mấy chữ trên phòng phẫu thuật, đỏ đến chói mắt.

Nếu như có thể, anh hy vọng có thể thay cô nằm ở bên trong, thay cô chịu tội.

Cửa đang đóng, ngăn cản mùi máu tanh ở trong phòng, nhưng mà trong mũi của anh, vẫn còn mùi máu tanh như cũ, hơn nữa còn rất nồng nặc.

“Noãn Noãn, em sẽ không sao đâu.” Đỗ Ngự Đình núp ở góc tường, sau lưng dán chặt vào vách tường lạnh như băng, thân thể khẽ run.

Lần này, anh thật sự rất sợ.


Sợ cánh cửa này không chỉ ngăn cách một khoảng cách nhỏ, mà là sống và.....

Anh đột nhiên lắc đầu, không dám nghĩ tới chữ kia.

“Đã xảy ra chuyện gì?” An Dật Cảnh vội vàng chạy tới từ đầu hàng lang bên kia, anh đang ở trên máy bay thì nhận được điện thoại của vệ sĩ. Mấy người còn lại cũng đang ở nước ngoài, không về kịp. Anh đẩy xuống tất cả thông báo, lúc này mới chạy tới đây.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn cô ấy......” Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, trong mắt vẫn chưa tỉnh hồn, giờ phút này anh rất yếu ớt, rất mong manh.

Sự rèn luyện khó khăn đã chịu đựng trước kia, so với lúc này, hoàn toàn không tính là gì.

“Không sao đâu.” Khóe miệng của An Dật Cảnh miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình, đáy lòng của anh lại trở nên cực kỳ bất an.

Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình, mang theo sự sợ hãi, bất an, và tuyệt vọng, nếu như không phải tình hình của Noãn Noãn không tốt lắm, anh chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ mặt này. Chẳng lẽ, tình hình của Noãn Noãn......

Không, sẽ không. An Dật Cảnh lắc đầu, dựa vào Đỗ Ngự Đình ngồi xổm xuống, nụ cười cuối cùng cũng không cách nào xuất hiện trên khuôn mặt, từng chút từng chút phai nhạt đi.

“Ào-----”

Cửa phòng cấp cứu mở ra.


“Bác sĩ, cô ấy không sao rồi có đúng không?” Đỗ Ngự Đình xông lên, “Cô ấy không sao rồi có đúng không?” Bước chân của anh hoàn toàn rối loạn, lời nói tới khóe miệng cũng không biết nên nói cái gì.

“Đỗ tiên sinh, phiền anh nhanh chóng thông báo cho người nhà của bệnh nhân, bệnh nhân mất máu nghiêm trọng, cần bổ sung máu, nhưng mà bây giờ bệnh viện không có loại máu này.” Giọng nói của bác sĩ hơi hoảng hốt, giống như là rất khẩn cấp.

“Dùng của tôi, lấy máu của tôi cho cô ấy, lấy toàn bộ máu của tôi cho cô ấy.” Đỗ Ngự Đình hoảng loạn vén ống tay áo, đưa cánh tay đến trước mặt bác sĩ, thấy bác sĩ bất động, anh hét lên: “Nhanh lên, rút máu của tôi, rút toàn bộ đi!”

“Đỗ tiên sinh, bệnh nhân cần máu RH âm tính.”

“Đình, nhanh chóng thông báo cho người nhà của Noãn Noãn, máu của cậu không có ích gì.” An Dật Cảnh vẫn còn lý trí, anh hét với Đỗ Ngự Đình: “Nếu như cậu không muốn em ấy chết, thì nhanh chóng thông báo cho người nhà của em ấy.”

“Người nhà, thông báo cho người nhà.” Lúc này Đỗ Ngự Đình mới bỗng nhiên hiểu ra, lấy ra điện thoại, sau khi tìm kiếm lung tung trên điện thoại một lúc, điện thoại trong tay chán nản rơi xuống đất, anh nặng nề dựa vào vách tường, lẩm bẩm: “Không có người nhà, không có người nhà rồi.....”

Vợ chồng Lăng Gia Sơn chết trong tai nạn xe cộ đêm đó, ngày đó Lăng Vận Thành xách theo rương tiền đi ra khỏi Đỗ trạch, không bao lâu, bị người phát hiện, hai vợ chồng đã bị giết chết ở ven đường, tiền mặt ở trên người cũng không có bị cướp đi.

Không còn ai có thể cứu Noãn Noãn!


“Dùng máu của tôi, có được không?” Đỗ Ngự Đình thất thần nhìn bác sĩ, cầu xin: “Dùng máu của tôi đi cứu cô ấy, có được không?”

Anh có thể dùng toàn bộ máu của anh để cứu cô.

Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: “Nếu như không bổ sung máu kịp thời, sẽ rất khó để phẫu thuật tiếp, bệnh nhân kia.....”

“Không được phép nói những lời như vậy, không được nói, cứu sống cô ấy, nhà, xe, tiền, còn có công ty, tôi cũng có thể cho các người.” Đỗ Ngự Đình gần như điên cuồng nắm lấy cổ áo của bác sĩ hét lên: “Nếu như không cứu sống cô ấy, các người chờ chôn theo


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui