“Cho trứng gà vào, dùng tay trộn đều.” Ninh Noãn Dương cầm cuốn sách dạy nấu ăn ở trong tay, vừa dựa theo hướng dẫn trên sách, vừa vội vàng bỏ nguyên liệu nấu ăn cần thiết vào trong cái chậu nhỏ.
Bây giờ bọn họ đang làm bánh ngọt ở trong phòng bếp.
“Dùng tay có bẩn hay không?” Ninh Noãn Dương khẽ cau mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết hai chữ khổ não, “Không bằng đổi qua dùng đũa là được rồi.” Cô cầm đôi đũa nhét vào tay của Đỗ Ngự Đình, lại gõ khoảng mười quả trứng gà bỏ vào trong bột mì.
“Không bẩn, anh đã rửa tay rồi, hơn nữa đợi một lát còn phải bỏ vào trong lò nướng, nhiệt độ cao sẽ khử trùng.” Đỗ Ngự Đình buồn cười bỏ đôi đũa xuống, giải thích: “Nếu như dùng đũa, không đủ lực, trộn sẽ không đều.”
“Được rồi!” Ninh Noãn Dương gật đầu, lấy đôi đũa ra, cúi đầu giúp Đỗ Ngự Đình vén ống tay áo lên một chút, để cho anh dễ làm việc.
Đỗ lão phu nhân tiếp nhận công ty, mỗi ngày Đỗ Ngự Đình đều tranh thủ thời gian ở nhà. Thực tập nên làm thế nào để trở thành một cực phẩm vú em, bây giờ Đỗ đại thiếu rất đa tài, pha sữa, làm điểm tâm, hoàn toàn không có gì để nói. Hơn nữa anh còn cố ý báo danh lớp học trở thành một người ba tiêu chuẩn, học ôm bảo bảo thế nào, thay tả cho bảo bảo.
Trước kia những cuốn sách trên đầu giường đều là tài liệu gì đó của công ty, bây giờ toàn bộ sách trên đầu giường đổi thành sách 《 Cực phẩm vú em 》《 Sách dạy nấu ăn cho phụ nữ mang thai 》《 Một trăm câu hỏi về bảo bảo 》《 Bảo bảo không khóc nháo 》. Ngại vì mấy người bên cạnh, giống như An Dật Cảnh, Thượng Quan Dật Tường không có con, không thể truyền thụ bất kỳ kinh nghiệm nào cho anh, anh cũng từng lén hỏi thuộc hạ đã có con, nên ôm bảo bảo như thế nào.
Nhìn dáng điệu này như là đang tính toàn trở thành cực phẩm vú em.
“Bảo bối, hôn một cái.” Đỗ Ngự Đình nâng mặt, chờ nụ hôn của người bên cạnh.
Ninh Noãn Dương do dự, nhìn xung quanh không có ai, nhón chân nhanh chóng hôn lên mặt của anh.
“Không đủ, như vậy liền muốn đuổi anh!” Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên lấy tay ra khỏi cái chậu nhỏ, tay dính bột mì, trực tiếp ôm hông của cô, “Cục cưng, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ.....” Lời nói của anh mang theo ám hiệu hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, thân thể của cô tỏa ra mùi thơm làm cho anh mê muội.
“Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy.” Ninh Noãn Dương nóng nảy, muốn đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn không có sức lực, cô đành phải hét lên: “Bảo bảo, bảo bảo.....”
“Anh sẽ cẩn thận!” Lời nói của Đỗ Ngự Đình có hai ý nghĩa, anh nhấc chân đá cửa, “Lần này sẽ không có ai vào được.” Đáng chết, tại sao môi của cô lại ngọt như vậy, làm cho anh không có cách nào khống chế được.
“Không được!” Bàn tay bé nhỏ đẩy anh, gắt gao ngăn giữa mình và thân thể của anh, không cho anh tới gần.
“Cục cưng, anh sẽ cẩn thận, sẽ không tổn thương tới bảo bảo.” Đỗ Ngự Đình vất vả nhẫn nhịn, cái trán chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, “Bảo bối, anh rất nhớ em.” Không thể có được cô, anh sẽ điên mất. Những ngày cô mang thai, anh đều ngủ không ngon, ôm cô, bị mùi thơm quen thuộc mê hoặc đến choáng váng, ngoại trừ sờ cho đỡ thèm, hoàn toàn không thể làm bất cứ cái gì.
Ngày hôm qua đi kiểm tra, tình hình của thai nhi đã ổn định, anh làm sao có thể nhịn được.
“Không được, đây là phòng bếp.” Ninh Noãn Dương kiên quyết không nghe theo, đợi một lát nữa ra ngoài, sẽ không phải bị người khác cười nhạo hay sao? Vả lại, một lát nữa Mộ Ngưng Tử bọn họ sẽ tới, nếu như đi ra từ phòng bếp, bọn họ nhất định sẽ nhìn ra.
“Không sao, ngoan, không ai dám tới.” Cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Đỗ Ngự Đình trực tiếp hôn lên môi của cô, bàn tay dính bột mì sờ soạng lung tung khóa kéo ở sau lưng của cô.
Anh đã khao khát thân thể mềm mại này từ lâu!
Anh đã khao khát sống lưng trơn nhẵn này từ lâu!
“Bảo bối, em thơm quá, thơm quá!” Anh khàn giọng khẽ nỉ non, vẻ mặt ý loạn tình mê, bàn tay đi xuống theo sống lưng.....
Đang lúc cảnh đẹp------
“Cốc cốc-----”
“Có người gõ cửa!” Ninh Noãn Dương lập tức bị dọa tới hoàn hồn.
“Mặc kệ!” Đỗ Ngự Đình không có ý quan tâm.
“Cốc cốc-----”
“Mau đi mở cửa!”
Đỗ Ngự Đình bất đắc dĩ buông người trong ngực ra, tức giận mở cửa, tốt nhất tìm anh là có chuyện quan trọng, nếu không người đó nhất định sẽ chết rất thảm.
“Đình!” Người đứng ở cửa lại là Đỗ lão phu nhân, lúc
//