“Tôi.....” Uông Tuyết Thảo vội vàng muốn thoát khỏi phóng viên, nếu như cơn nghiện phát tác tại chỗ, nhất định sẽ bị nhìn ra. Đến lúc đó, đừng nói là đám phóng viên sẽ đuổi theo cô ta không thả, coi như là cả gia tộc, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta. “Đừng hỏi nữa, các người đừng hỏi nữa.....” Ánh mắt của cô ta bắt đầu tan rã, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, muốn để cho sự đau đớn nhắc nhở mình phải thanh tỉnh, đừng trở nên trầm luân.
Ở một bên Đỗ lão phu nhân hiển nhiên cũng nhìn thấy có cái gì đó không đúng, “Tá Thần, đi giúp con bé đi.”
“Dạ.” Thượng Tá Thần gật đầu, đi lên sân khấu, một tay ôm lấy Uông Tuyết Thảo, ưu nhã mỉm cười nhìn mọi người dưới sân khấu, “Các vị, thân thể của Uông tiểu thư có chút không thoải mái, đặt câu hỏi tới đây là kết thúc rồi.” Vẻ mặt của Thượng Tá Thần thoải mái lại cúi đầu xin lỗi mọi người, chuẩn bị đưa Uông Tuyết Thảo xuống sân khấu.
“Uông tiểu thư, cô như vậy là thừa nhận chuyện đêm đó sao?”
“Đúng vậy, một lời giải thích cũng không có? Còn gọi chúng tôi tới đây?”
“Đúng đó.....”
Dưới sân khấu đám phóng viên đều thì thầm với nhau, cầm máy ảnh, máy quay, cuốn sổ nhỏ ghi chép tình huống hiện trường. Trong lòng cũng có chút tức giận, trước đó chủ tịch Uông mời bọn họ tới đây nói là có tin tức lớn, nhưng mà không phải là cứ như vậy không giải quyết được gì sao?
“Tôi......” Uông Tuyết Thảo cố hết sức nâng tay, cố gắng khống chế cánh tay đang run rẩy, nhưng mà hoàn toàn không có cách nào ức chế, cánh tay run rẩy càng ngày càng rõ ràng hơn. Ngay cả cơ thể cũng bắt đầu trở nên co quắp.
Con ngươi của cô ta, càng ngày càng tan rã, không còn ánh sáng.
Lúc chín tuổi, cô là tiểu công chúa của Uông gia, được mọi người vây xung quanh. Tính khí của cô cực kỳ xấu, ở trong nhà tất cả mọi người đều phải theo cô.
Ngày đó đi tới Đỗ gia chơi, lần đầu tiên cô gặp được người mà ông nội luôn khen ngợi tiểu thiếu gia của Đỗ gia Đỗ Ngự Đình, mười bốn tuổi anh đứng trong một đám trẻ, lộ ra vẻ lạnh lùng, giống như không có quá nhiều hứng thú. Nhưng mà, anh lại khơi dậy sự hứng thú của cô, bởi vì anh dám xem thường cô.
Mãi đến khi hết khách, anh cũng không nhìn cô một cái.
Cô đã quen được mọi người vây quanh, quá dễ dàng để có được, dễ như trở bàn tay, cô cũng không lạ gì. Mà Đỗ Ngự Đình, lại trở thành tâm điểm duy nhất trong cuộc đời của cô, tất cả mọi chuyện cô đều lấy mục tiêu là gả cho anh.
Mười lăm tuổi, ở trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội Đỗ cô lại nhìn thấy anh, mười chín tuổi dáng dấp của anh rất cao, rất đẹp trai, vẻ thờ ơ trên khuôn mặt làm cho cô không thể dời mắt.
Cô cố gắng tìm mọi lý do để tới gần anh, nhưng mà cũng không thành công, cô cũng không nổi giận, cái gì quá dễ có được, coi như là cô có hứng thú, cũng chỉ là tạm thời. Lúc cô vô tình nhìn thấy lọ thủy tinh nho nhỏ trên cổ tay của anh, mặc dù giữ gìn rất cẩn thận, nhưng nhìn những vết mòn ở góc lọ có thể thấy được cái lọ này đã đi theo anh rất lâu.
Hoa mùa xuân nho nhỏ, hoàn toàn là của một cô gái. Cô vô cùng tức giận, giống như đồ vật yêu thích của mình bị cướp đi, cô hỏi cũng không hỏi trực tiếp xông lên cầm lấy cái lọ trong tay của anh, tuyên bố muốn ném xuống hồ.
Lần này, anh tức giận, trên mặt không còn vẻ thờ ơ, mắt của anh gần như đỏ lên, động tác tay mạnh mẽ cướp lấy cái lọ nhỏ trong tay của cô, coi nó như là châu báu cất vào túi. Không đợi cô nói gì, anh trực tiếp đẩy cô vào hồ nước lạnh như băng. Đó là tháng mười hai, là thời gian vô cùng lạnh, cô mặc áo bông thật dày, ở trong nước hét lên, kêu cứu, nhưng mà anh hoàn toàn không để ý.
Cuối cùng là người giúp việc cứu cô lên.
Hai mươi sáu tuổi, cô du học trở về,
//