Chuyện của Uông Tuyết Thảo, tạo thành sự đả kích không nhỏ cho sự nghiệp của Uông gia, cổ phiếu của công ty điên cuồng rớt xuống. Vì bù lại danh dự bị tổn thất, các trưởng bối của Uông gia bay về từ Mỹ, tổ chức một tiệc rượu, mời các phóng viên truyền thông, nói là cuộc họp nhỏ, nhưng mà thật ra là muốn giải thích chuyện ngày đó.
Dĩ nhiên, bọn họ còn mời người đàn ông hôm đó, cho hắn một số tiền lớn, để cho hắn nói lại theo ý của bọn họ.
“Bảo bối, em đừng chạy lung tung, nghỉ ngơi ở chỗ này, anh đi chào hỏi Uông gia gia, lập tức sẽ quay lại.” Đỗ Ngự Đình đồng ý lời mời, Ninh Noãn Dương cũng xuất hiện theo. Tiệc rượu náo nhiệt như vậy, anh không yên tâm để cô đi lại xung quanh, chỉ có thể sắp xếp cô ở vị trí tốt trước.
“Dạ, anh yên tâm đi đi.” Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn gật đầu, lâu rồi chưa tham gia tiệc rượu náo nhiệt như vậy. Tối nay cô đến để xem trò vui, cho dù Uông Tuyết Thảo có mười cái miệng, chỉ sợ cũng không giải thích rõ chuyện đó!
Bánh ngọt vị chanh, quả chanh màu vàng ở trước mặt làm cho mắt của Ninh Noãn Dương sáng lên, đó là bánh ngọt cô thích nhất, mùi chua, vị mềm mại. Không suy nghĩ gì nhiều, cô không chút do dự đứng dậy, chạy tới chỗ bàn ăn.
Bàn ăn được đặt bên cạnh một cái cột lớn, nằm ở trong phòng tiệc, như vậy cũng tiện cho mọi người ra vào.
Ninh Noãn Dương bưng một cái dĩa nhỏ, cắn bánh ngọt vị chanh, mùi chua kia, làm cho cô cười đến ánh mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Ăn ngon quá!” Cô ăn một miếng lớn, chỉ sợ không đủ, lại lấy thêm một miếng từ cái dĩa lớn ở trên bàn.
Lối nhỏ sau bàn ăn, một bóng dáng quen thuộc hấp dẫn ánh mắt của cô.
“Chấn Thiên, ông có khỏe không?” Là bà nội Đỗ, tối nay bà ăn mặc đặc biệt nổi trội, lúc này bà đang nói chuyện với một ông lão đầu đầy tóc bạc mặc tây phục.
“Tôi khỏe, còn bà?” Vẻ mặt của ông lão kích động, hai tay nắm chặt nhau.
“Ông khỏe mạnh là tốt rồi.”
Nghe giọng nói của hai người, không giống như người thân, cũng không giống như bạn bè.
Tình nhân?
Ninh Noãn Dương bị ý nghĩ trong lòng hù dọa, nếu như bọn họ là tình nhân, vậy ông nội Đỗ làm sao bây giờ? Chẳng phải là mất giá sao?
Không phải, không phải, đừng đoán bừa.
Nhưng mà khí phách của ông lão này không tầm thường, vừa nhìn cũng biết không phải là người bình thường.
“Noãn Noãn?” Không biết từ lúc nào Đỗ Ngự Đình đã trở lại, đứng ở sau lưng cô.
Ninh Noãn Dương giật mình, xoay người, “Anh đã về rồi, em đang ăn bánh ngọt.” Cô cười ngây ngô, đưa lên cái dĩa trong tay, “Anh có muốn ăn một chút không?”
“Em thích thì ăn nhiều một chút.” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình dịu dàng lắc đầu, ngón tay khẽ đi tới khóe miệng của cô, nhẹ nhàng lau, trên ngón trỏ dính đầy bơ, “Anh ăn cái này là được rồi.” Anh cười yếu ớt đưa ngón tay dính đầy bơ vào trong miệng, mút sạch sẽ.
“Aida, thật ngọt, thật ngọt!” Thượng Quan Dật Tường không biết từ đâu chui ra, che miệng, vẻ mặt hâm mộ, ghen tị nhìn hai người, “Tôi ghen tị!”
Tai của Ninh Noãn Dương ửng hồng, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, những người này, luôn thích cười nhạo cô.
Đỗ Ngự Đình cảnh cáo nhìn Thượng Quan Dật Tường, lại nhìn An Dật Cảnh và Mộ Ngưng Tử, tim của những người này hỏng to rồi.
“Sắp xếp xong chưa?” Đỗ Ngự Đình một tay ôm lấy Ninh Noãn Dương, ngẩng đầu nhìn Mộ Ngưng Tử, tối nay sẽ có kịch hay
//