Vô Năng Vi Phượng

Trái lại Cố Hiểu Khanh phát giác có điểm không đúng, chỉ chờ Tiêu Mộc Phi ly khai liền kéo Hoa Ninh muốn hỏi thăm rõ ràng, Hoa Ninh chỉ vẻn vẹn lắc đầu, lại chỉa chỉa Quân Phi Hoàng cùng Tiêu Mộc Phi. Cố Hiểu Khanh che trán thở dài, chỉ cảm thấy đầu đau đến không được, Hoa Ninh cũng không nói lời an ủi, cuối cùng là Đỗ Thương Lược yên lặng đem người dắt đi.

Kỳ thật Quân Phi Hoàng biết rõ Cố Hiểu Khanh một mực dùng ánh mắt ai oán nhìn chính mình, cũng biết Hoa Ninh thỉnh thoảng sẽ quăng đến ánh mắt dò xét, nhưng y chỉ là lặng yên thậm chí hết sức làm tốt tất cả công việc thuộc bổn phận, không để cho chính mình lại quay đầu đi tìm bóng dáng Tiêu Mộc Phi. Không phải trốn tránh, y như vậy đối với chính mình nói, chỉ là không cần thiết.

Không cần thiết, y không nghĩ thay đổi cái gì, cũng không muốn thay đổi cái gì.

Nhìn bên mặt y vẫn luôn bình tĩnh mấy ngày, Cố Hiểu Khanh thở dài một tiếng, Quân Phi Hoàng chỉ giả bộ không nghe thấy, thẳng đến khi ngựa y mất khống chế mới dừng lại! Xông lên đầu tiên tất nhiên là Cố Hiểu Khanh cách y gần nhất, rồi sau đó là Đỗ Thương Lược, Quân Phi Hoàng một mực nắm lấy cương ngựa cố gắng trấn an tọa kỵ chẳng biết tại sao nổi giận, lại thủy chung không cách nào như nguyện, trong lúc bối rối tiếng vó ngựa nâng, chỉ thấy Tiêu Mộc Phi nhảy xuống ngựa sau vọt tới bên cạnh y hô to: “Nhảy!”

Quân Phi Hoàng không nghĩ nhiều, thả người nhảy xuống, chuẩn xác ngã vào trong ngực Tiêu Mộc Phi, trong nháy mắt đó, hắn lại nghe thấy tiếng tim đập của Tiêu Mộc Phi, bất đồng với đêm hôm đó bình tĩnh, đông đông đông đập rất nhanh, y lại nhịn cười không được.

“Còn cười? Bổn vương thiếu chút bị ngươi hù chết.”

Đưa y nâng dậy, Tiêu Mộc Phi bận bịu kiểm tra y toàn thân cao thấp có hay không bị thương, Hoa Ninh cũng chạy tới bắt mạch khám bệnh cho y, Quân Phi Hoàng mỉm cười lắc đầu. “Ta không sao.”


Cố Hiểu Khanh đứng ở một bên, lấy thân người che giấu, Đỗ Thương Lược vụng trộm rút kim trên đùi tọa kỵ của Quân Phi Hoàng, thủ pháp cực nhanh có thể nói thuần thục thấu triệt, ai cũng không thấy rõ Đỗ Thương Lược rốt cuộc làm cái gì, chỉ thấy tọa kỵ Quân Phi đoan đoan đứng đằng kia, gió êm sóng lặng, phảng phất vừa rồi nổi giận tất cả đều là ảo giác.

“ Ngựa gì kia? Suýt nữa làm ngã của bổn vương ──” Còn chưa dứt lời, Tiêu Mộc Phi lại quay đầu đi, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ kéo lấy Quân Phi Hoàng hướng ngựa yêu của hắn đi. “Thôi, ngươi cùng bổn vương đi.”

“Không cần, vương gia, vương gia!”

Không khỏi phân trần, Tiêu Mộc Phi lên ngựa sau vươn tay hướng về Quân Phi Hoàng, bên cạnh Cố Hiểu Khanh, Đỗ Thương Lược, Hoa Ninh ba người tuy là lặng im nhưng hai mắt mở chính là rất tròn, Quân Phi Hoàng lúng túng muốn quay đầu rời đi, cũng thấy như đứng ngồi không yên, còn nữa mọi người dừng lại đã lâu, vài tên tướng lãnh cùng binh sĩ đi ngang qua đều quăng đến ánh mắt nghi ngờ, Quân Phi Hoàng cắn răng một cái, cầm lấy tay Tiêu Mộc Phi liền lên ngữa, cùng Tiêu Mộc Phi cưỡi một con.

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, tựa như cái gì cũng không phát sinh, Cố Hiểu Khanh thay đổi bộ dáng trước sầu mi khổ kiểm, cười đối Đỗ Thương Lược trừng mắt nhìn, người sau nở nụ cười lại.

Tiêu Mộc Phi chỉ nhìn Quân Phi Hoàng trong ngực, nói cũng kỳ quái, trước còn muốn đem người kéo xuống ngựa, xem có thể hung hăng xử lý thế nào liền hung hăng xử lý như vậy, dưới mắt người ngay tại trước ngực, tay hắn cũng đưa ra ngoài liền muốn niết lên khuôn mặt tỉnh táo như cũ Quân Phi Hoàng, nhưng thế nào cũng không hạ thủ được, hắn thở dài, khí tức phất qua gò má Quân Phi Hoàng, người sau lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ước gì cùng Tiêu Mộc Phi trong lúc đó có thể xa bao nhiêu liền xa bấy nhiêu, nhưng trên lưng ngựa nhỏ như vậy, y làm sao cũng trốn không thoát, ngược lại chọc Tiêu Mộc Phi nhất tiếu, nghe thấy tiếng cười của hắn, Quân Phi Hoàng hơi quay đầu đi, không mấy vui vẻ trừng hướng hắn, Tiêu Mộc Phi lại chỉ trông thấy vành tai ửng đỏ trước mắt, tâm tình lập tức như hạ dương xán lạn.


“Khái, ta nói ái khanh ah.”

“Vương gia có gì phân phó?” Lưng y thẳng tắp, lời nói cũng cứng ngắc.

“Bổn vương nghĩ, thời điểm tới sẽ cùng ngươi đồng sàng cộng chẩm ── ô!”

Tiêu Mộc Phi lời còn chưa dứt, khuỷu tay Quân Phi Hoàng đã hung hăng hướng đỉnh đầu phía sau, một kích này có thể nói tàn nhẫn, Tiêu Mộc Phi đau kêu ra tiếng, sợ tới mức đám người Cố Hiểu Khanh lỗ tai cao ngất đều thu trở về, thẳng như không có việc gì, mắt nhìn thẳng, ngựa không dừng vó. Quân Phi Hoàng nhìn về phía hai bên, xác nhận tất cả mọi người vô cùng có hiệu suất tiếp tục đi lên phía trước, tức giận địa kéo qua dây cương trên tay Tiêu Mộc Phi yên lặng đi về phía trước, đợi đến lúc chuẩn bị hạ trại, Tiêu Mộc Phi không nói hai lời một tay để lên bụng một tay kéo Quân Phi Hoàng đi hướng chỗ hẻo lánh, đợi đến khi không nhìn thấy thân ảnh hai người sau, Cố Hiểu Khanh cuối cùng cất tiếng cười to, nhịn nửa ngày này, thật nhịn chết hắn. Đỗ Thương Lược một mặt cầm nước đợi Cố Hiểu Khanh cười đáp mệt mỏi, một mặt nghĩ một kích kia nhất định phi thường đau nhức, hắn còn là lần đầu tiên trông thấy mặt vương gia đều méo lệch.

Trên thực tế, mặt Tiêu Mộc Phi xác thực méo lệch, nhưng là tức giận. Khi hắn đem Quân Phi Hoàng kéo vào một bên rừng cây, đi phía trước đến khi xác nhận không có người không biết thức thời đến quấy rầy sau, hắn cơ hồ là thô bạo đem Quân Phi Hoàng đẩy ra, người sau vội vàng không kịp đề phòng, nặng nề mà đụng vào trên cây khô, đang muốn nói chuyện, Tiêu Mộc Phi đã đè lên người, hung hăng hôn lên môi y.

Một nụ hôn này, so với một đêm bọn hắn chân chính cùng giường kia càng kịch liệt, cũng càng không lưu tình, Tiêu Mộc Phi nghiền áp qua đôi môi y, ngón tay chế trụ cằm bách y mở miệng, rồi sau đó liền xâm nhập khoang miệng y, dùng tư thái không thể bỏ qua cùng y miệng lưỡi quấn giao, cơ hồ cảm nhận được hương vị huyết, rồi sau đó gáy cùng lưng đều ẩn ẩn đau đớn, thân thể lại xông lên nhiệt độ không nói rõ, Quân Phi Hoàng mặc hắn yêu cầu vô độ, tất cả phản kháng đều ở trong miệng Tiêu Mộc Phi hóa thành thở gấp cùng rên rỉ, cũng càng dẫn động dục vọng nam nhân.


Hắn chính là muốn như vậy! Tiêu Mộc Phi nghĩ, hắn chính là muốn như vậy, dùng cách hôn không ôn nhu nhất đến trừng phạt Quân Phi Hoàng đối với hắn nhìn như không thấy, chưa từng có người nào có thể đối đãi như vậy với hắn, tựa như không ai có thể trên giường hắn mất tích một dạng!

Hắn chưa bao giờ dùng phương pháp xâm chiếm cực độ này đi hôn một người, nguyên lai là loại cảm thụ này, mỗi một tấc da đều theo miệng lưỡi dây dưa dâng lên run rẩy thỏa mãn, hắn biết rõ vết thương trên môi Quân Phi Hoàng đã là chồng chất, thậm chí liền khóe miệng cũng bị hắn cắn nát, nhưng hắn không dừng lại, tựa như hắn từng nghĩ tới, muốn cứ như vậy hôn y đến tắt thở!

Thẳng đến khi sửu phượng hoàng này cầu xin tha thứ mới dừng lại.

Quân Phi Hoàng đương nhiên không cầu xin tha thứ, nhưng mà đau đớn thấu xương dẫn phát khoái ý quỷ dị, lúc Tiêu Mộc Phi thoáng rời đi môi y, y kìm lòng không được thấp hô một tiếng vương gia, từ ngữ nghiền nát không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhưng hòa vào tiếng thở dốc lại nghe như mềm mại cầu xin tha thứ, thế là Tiêu Mộc Phi buông y ra, mà y chỉ có thể trượt ngồi trên đất thở gấp, chưa thể hoàn hồn qua cơn kích tình mãnh liệt, Tiêu Mộc Phi từ trên cao nhìn xuống y, đúng là vẫn còn theo y quỳ gối xuống, ai ngờ Quân Phi Hoàng lại thân thủ giữ chặt vạt áo hắn.

“Ngươi phát điên cái gì!”

Tay kéo cổ áo hắn là tương đối hữu lực, nhưng môi sưng đỏ cùng với đôi mắt tràn đầy hơi nước lại không chút khí thế, Tiêu Mộc Phi dễ dàng đẩy ra tay y, nghĩ đến có phải là nên lại hôn hắn lần nữa, lúc này không cần tắt thở, té xỉu là tốt rồi, sửu phượng hoàng này lúc té xỉu tuyệt đối so với hiện tại đáng yêu hơn nhiều! Tuy nghĩ như vậy, hắn lại nhẹ nhàng liếm khóe môi rướm máu của Quân Phi Hoàng, tinh tế như miêu, mang theo nhiệt độ làm cho người ta mê ngất cùng ôn nhu không thể không chìm đắm.

“Ngươi…… Đủ chưa?”


“Chưa đủ!” Tiêu Mộc Phi áp lấy tay y, căm giận nói: “Bổn vương không phải nổi điên, là sinh khí.”

“Vương gia sinh cái gì khí?”

“Ái khanh hỏi thật hay, lần tới lúc ái khanh cùng bổn vương đồng sàng cộng chẩm nhớ rõ giúp bổn vương chuẩn bị một sợi dây thừng.”

“Làm gì?”

“Trói chặt ngươi!” Duỗi ra một tay niết mặt y, rõ ràng khí nộ lại càng giống như gần gũi thân thiết. “Ái khanh, ngươi là người thứ hai từ trên giường bổn vương mất tích.” Còn mất tích hai lần.

Thứ hai? “Người thứ nhất là ai?”

“Hoa Ninh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui