Kỳ thật huyên náo quá lớn…… Nhưng y cảm thấy rõ ràng tinh tường, lại luôn không cách nào khắc chế mình trông thấy thân ảnh Tiêu Mộc Phi lúc xoay người chạy trốn.
Ngồi ở một góc quân doanh, y không khỏi nở nụ cười khổ. Nếu khiến sư phó thấy, chắc chắn là bị mắng đi, luyện gần mười năm tĩnh tâm công phu, cuối cùng cũng phó mặc lúc chống lại Tiêu Mộc Phi…… Xoa miệng vết thương do chính mình vạch ra, chạm tay là vết vảy khô ráp, y còn nhớ rõ tên quân y không biết chém đinh chặt sắt kia đối y nói chỉ cần hảo hảo điều dưỡng tuyệt đối sẽ không lưu lại sẹo. Khi đó y nói gì? Đúng rồi, y nói lưu lại vết sẹo thì như thế nào?
Thì như thế nào? Dù sao đã là khuôn mặt xấu xí không cách nào thay đổi, nhiều hơn nữa một đạo sẹo thì sao?
Rút cỏ dại bên cạnh lên, Quân Phi Hoàng nhớ tới sư phó luôn đối với y nói, để xuống đi.
Lúc ấy y tuổi còn nhỏ, cho dù biết rõ nên nghe lời nói sư phó, lại luôn ngóc đầu lên, ưỡn ngực, quật cường nói, không.
“Không, ta không bỏ xuống được.”
Không bỏ xuống được, cũng vĩnh viễn không tha! Y sớm đã đối chính mình lập nhiều lời thề sâu nặng, y nhất định sẽ thực hiện. Y không biết ánh mắt mình có hay không để lộ ra cái gì, nhưng sư phó luôn bất đắc dĩ lắc đầu, rồi mới dùng bàn tay ấm áp vỗ vỗ tóc y, sư phó cũng không hống y, cũng không tận lực thay đổi y, chỉ là ngẫu nhiên sẽ như có điều gì suy nghĩ nhìn hồng ban của y, như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lặng yên không tiếng động. Mãi cho đến ngày nào đó, sư phó mới cầm lấy tay y, nhẹ nhàng mà nói: “Phi Hoàng, đây là con, con phải học được tiếp nhận chính bản thân mình.”
Y không khóc, tuy nhiên nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, nhưng y vẫn chăm chú cầm lấy tay sư phó, vẫn là như vậy quật cường không chịu trả lời, sư phó nâng lên tay kia, rất yếu ớt vỗ vỗ đầu y, rồi mới vĩnh biệt cõi đời.
Tuân theo sư phó phân phó làm tang lễ đơn giản, đốt xong tiền giấy một mình y ngồi ở bên sông, nhìn hồng ban trên mặt, nhớ lại câu nói cuối cùng của sư phó, lại phát hiện chính mình thế nào cũng không thể tiếp nhận! Y càng nhìn chính mình lại càng nhớ tới, nếu như không có lời tiên đoán kia, nếu như không có đạo hồng ban này, nếu như y không phải thân nam nhi…… Đáng tiếc không có nếu như, y lúc còn trẻ đó đã cười rồi đứng lên, rời đi sơn cốc y cùng sư phó sống hơn mười năm, đi vào trong trần thế.
Y biết mình cuối cùng sẽ hoàn thành lời thề của chính mình, thế nhưng cũng minh bạch lời thề cập cùng đạo ban (vết sẹo) của y đã trở thành một chiếc ***g mà cả đời này không thể nào thoát ra được, y cố gắng không để ý, đem hết thảy đều giấu cực sâu rất sâu, nhưng thì có một người luôn cười hướng chiếc ***g này đụng lên, thậm chí đụng vào một mặt chân thật mà y chưa bao giờ lộ ra trước mặt người khác.
Kỳ thật căn bản không có gì…… Tật xấu yêu mỹ phong lưu của Tiêu Mộc Phi kia y cũng không phải không biết, trước cũng có thể đem những lời nói vui đùa kia như gió thoảng bên tai, tiếp tục duy trì bộ dáng sóng lớn cũng không sợ hãi, nhưng tại sao hôm nay lại không được? Không muốn tra cứu đáp án, trước mắt nhưng vẫn là biệu hiện ra khuôn mặt tươi cười trời sập luôn có người khác gánh.
Tiêu Mộc Phi! Phát hiện mình mặc niệm tên này cảm thấy căm thù đến tận xương tủy, y chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ thật sự là lúc ấy chọn sai? Buông cỏ dại trong tay ra, mới phát hiện chính mình lúc nắm dùng sức như vậy, từ lòng bàn tay lờ mờ có thể thấy được móng tay lưu lại nguyệt hình ấn ký, y nhẹ giọng thở dài. Kỳ thật căn bản không thể thảo luận đúng sai, có lẽ y chính là nhìn lầm rồi, có trách thì chỉ có thể trách khuôn mặt gây tai họa của Tiêu Mộc Phi.
Y tuyệt không thừa nhận cũng là bởi vì khuôn mặt cùng nụ cười kia, làm y bỏ qua Đoan vương chọn Tiêu Mộc Phi!
Cảm thấy không rõ đến tột cùng là phẫn nộ hay ảo não, Quân Phi Hoàng nắm tóc, lại nghĩ tới không biết Tiêu Mộc Phi đưa dây buộc tóc thu được của y đi nơi nào, làm y tìm khắp nới đều không đến, mấy ngày nay chỉ có thể để xõa tóc cùng hắn trong quân doanh ngươi truy ta trốn, một vạn binh vừa tới tay sẽ nghĩ sao đây, thật không ra thể thống gì vương gia cùng quân sư!
Lại là một tiếng than nhẹ, Quân Phi Hoàng đứng lên, mấy lần hít sâu, xác định chính mình điều chỉnh tốt tâm tự xong y liền đi vào quân doanh, tướng sĩ tuần tra lui tới thấy y một nửa là cứng ngắc gật đầu thăm hỏi, một nửa là mở miệng như là muốn gọi y cái gì rồi lại gọi không ra tiếng, Quân Phi Hoàng không lưu tâm, chỉ đi nhanh lên phía trước, lường trước Tiêu Mộc Phi lúc này bị vấp tại chỗ Hoa Ninh nhất thời cũng không đi đâu được, y có một số việc muốn cùng Cố Hiểu Khanh thương lượng, lại không nghĩ còn chưa đi đến trước doanh trướng Cố Hiểu Khanh, đã bị người ta giữ chặt.
“Nương nương.”
Quay đầu lại, là khuôn mặt khóc tang của Cố Hiểu Khanh cùng khuôn mặt như cũ không biểu lộ gì của Đỗ Thương Lược, Quân Phi Hoàng rất bình tĩnh nhìn Cố Hiểu Khanh một bên nước mắt một bên nước mũi mà bắt đầu khóc lóc kể lể vương gia nhà hắn là không trưởng thành thế nào ấu trĩ nhiều thế nào không biết kín mồm kín miệng thế nào, nghe được nhiều khuyết điểm như thế y thậm chí muốn cười, nhưng vẫn là nhịn xuống, thẳng đến khi Cố Hiểu Khanh lo lắng đụng lên để xem thương thế của y, y mới hơi hậu lui một bước, có chút không quen khoát khoát tay.
“Không có việc gì, có lẽ là ta phản ứng quá lớn.”
“Không phải lỗi nương nương! Muốn trách thì trách vương gia…… Cho nên, nương nương, ngươi không nên tức giận.”
Nhìn Cố Hiểu Khanh rõ ràng còn lệ quang lòe lòe rồi lại mang theo ánh mắt chờ mong vô tội, Quân Phi Hoàng lắc đầu. “Ta không tức giận.”
Dường như thở dài một hơi, Cố Hiểu Khanh tiếp nhận khăn tay Đỗ Thương Lược đưa qua, một bên lau một bên hỏi: “Nương nương nhưng là muốn tới tìm ta?”
“Ân, hai ngày này liền làm phiền Thương Lược chỉnh đốn quân đội, một vạn binh sĩ này nên biên hướng nơi nào, phó tướng cập lương chờ ta đều đã an bài thỏa đáng, nhưng vẫn là lo có chỗ nào không chu toàn toàn, làm phiền ngươi hao tâm tổn trí.” Đỗ Thương Lược gật gật đầu, Quân Phi Hoàng lại hướng Cố Hiểu Khanh nói: “Mặt khác, ta nghĩ Đoan vương rất nhanh sẽ đánh hạ Quế Dương, rồi sau đó sẽ lập tức tuyên bố hịch văn, chúng ta cũng phải nhanh lên mới được.”
Cố Hiểu Khanh cúi đầu nghĩ nghĩ, lập tức đáp: “Ta biết, phần hịch văn ta đây hai ngày sẽ viết ra, đến lúc đó thỉnh nương nương xem qua lại.”
Quân Phi Hoàng cười cười, xoay người đi ra bên ngoài, Cố Hiểu Khanh vội vàng kéo y. “Nương nương, dù sao ngươi cũng phải cùng vương gia thương thảo ngày sau hành động ah.”
“Ngày mai đi.”
Nhìn Quân Phi Hoàng bước đi thật nhanh, Cố Hiểu Khanh quả thực khóc không ra nước mắt. “Nương nương không phải nói y không tức giận sao?”
Đỗ Thương Lược không trả lời, chỉ là vỗ vỗ đầu của hắn.
Đương lúc Đỗ Thương Lược trấn an Cố Hiểu Khanh, trong miệng hắn vương gia không trưởng thành thế nào ấu trĩ nhiều thế nào không biết kín mồm kín miệng thế nào kia đang trong trướng Hoa Ninh ngã đông ngã tây, mà Hoa Ninh ngồi rất xa du nhàn uống trà.
“Ngươi nói, người nọ có phải là mạc danh kỳ diệu? Bổn vương lại không có nói sai cái gì, chỉ là muốn y đối với bổn vương tốt một chút mà thôi ah!”
Hoa Ninh gật gật đầu. “Vương gia xác thực không có sai.”
“Chính là, đối bổn vương tốt một chút chính là muốn tính mạng y có phải không! Cái gì hư tình giả ý đùa bỡn y, y liền như thế khẳng định bổn vương là hư tình giả ý? Bổn vương muốn hư tình giả ý còn sợ không có mỹ nhân khác, cần đối với y khuôn mặt xấu xí?”
Hoa Ninh lại gật gật đầu. “Cho nên vương gia là nghiêm túc?”
Tiêu Mộc Phi đột nhiên dừng lại động tác, cầm trên tay gói thuốc ném cũng không phải mà không ném cũng không phải, phản bác cũng không phải không phản bác cũng không phải, đứng hồi lâu, hắn cuối cùng bỏ gói thuốc, tùy ý nằm lên giường.
“Cũng không phải nghiêm túc……”
“Như vậy là cái gì?”
Tiêu Mộc Phi không nói nữa, Hoa Ninh cũng chỉ là lẳng lặng mặc hắn suy nghĩ, thật lâu, Tiêu Mộc Phi mới rầu rĩ nói: “Y nếu giống ngươi thì tốt rồi.”
Hoa Ninh nhẹ giọng nhất tiếu, đi đến trước người Tiêu Mộc Phi vỗ vỗ tay hắn, Tiêu Mộc Phi giương mắt, thân thủ bắt lấy tóc Hoa Ninh, hắn nhớ rõ không sai, xúc cảm này quả nhiên so với Quân Phi Hoàng tốt hơn nhiều, mềm nhỏ hoạt thuận, cũng không biết Hoa Ninh làm thế nào?
“Vương gia?”
“Tóc ngươi đây là dùng bí truyền gì mới đẹp mắt như vậy, nói cho bổn vương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...