“Sẽ không đâu, Ninh Khanh à, trên thế giới này, không điều gì có thể ngăn được anh yêu em. Em tin anh đi, cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bỏ rơi em đâu.”
Khương Hải thề một cách kiên định.
Lời của cậu ấy, tôi tin.
Nhưng giờ là do phía một mình tôi, căn bản không thể nào kết hôn với cậu ấy được. Tôi không xứng với cậu ấy, cũng không có cách nào yêu lại cậu ấy.
Người đàn ông đó mà tôi yêu, đang lạnh lùng ngồi kế bên.
Cảm thấy bầu không khi có chút không ổn, Thẩm Ninh đứng dậy nói với tôi: “Tôi ăn no rồi, tôi vừa nhớ ra còn một số việc chưa làm, tôi về phòng trước đây, lát nữa lại tôi đến tìm cô.”
Thẩm Ninh chào hỏi Quý Vương Nhung ngồi bên đó, rồi vội vàng rời đi.
Nhưng thái độ của Quý Vương Nhung đối với cô ấy dường như có chút lạnh nhạt. Tôi nghĩ, ít nhiều cũng có liên quan đến tôi. Thái độ của Thẩm Ninh đối với tôi bây giờ tốt rồi, Quý Vương Nhung không chĩa vào cô ấy mới lạ.
“Ai ya, bản thân mình là người như thế nào trong lòng mình lại không biết sao? Cái loại con giáp thứ 13, lại còn muốn đi gây tai họa cho người đàn ông khác nữa à, đúng là không biết xấu hổ.” Quý Vương Nhung ngồi kế bên nói một cách chua chát.
Khương Hải không ngốc, tất nhiên nhận ra cô ta đang nói tôi, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Nhưng dù sao cũng là một thầy giáo, ngọn lửa tức giận trong lòng đều có thể kìm lại được.
Cậu ấy quay đầu lại, hết sức điềm tĩnh nhìn Quý Vương Nhung: “Cô gì này, cô đang nói ai đấy? Đề nghị cô giữ cái miệng cô cho sạch sẽ chút, nếu cô còn tiếp tục nói những lời như thế, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng.”
“Phỉ báng sao?” Quý Vương Nhung thét lên nói: “Chả nhẽ anh không biết người phụ nữ này dụ dỗ chồng tôi sao? Cũng không biết đã bị bao người đàn ông chơi qua rồi, anh vội vàng thế chân như vậy, là muốn tự cắm sừng lên đầu mình sao?”
Tôi dụ dỗ chồng cô ta?
Câu này, tôi không có cách nào phản bác lại được.
Khương Hải cũng có chút nóng nảy, liền đứng dậy, trầm giọng nói với Quý Vương Nhung: “Cô ấy là người như thế nào tôi hiểu rất rõ. Cho dù cô ấy đã từng làm những việc không hay ho đi chăng nữa, đó cũng là vì tình thế ép buộc, hoàn toàn không hề thấp hèn như cô nói! Trong lòng tôi, cô ấy là cô gái đáng để yêu nhất trên thế gian!”
Sự bảo vệ của Khương Hải dành cho tôi, khiến tôi vô cùng cảm động.
Tôi không thấp hèn giống như Quý Vương Nhung nói, tất nhiên cũng không cao sang như Khương Hải nói.
Tôi là người tình được chồng Quý Vương Nhung nuôi, bây giờ còn yêu luôn chồng cô ta rồi.
Kịch.
Tiếng động nhẹ nhàng, người trong cuộc trong chuyện này cuối cùng đã hạ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Quý Vương Nhung: “Tôi nói rồi, em không có tư cách nói cô ấy như thế. Chuyện giữa tôi và cô ấy, em cũng không có quyền hỏi.”
“Anh là chồng em mà, dựa vào cái gì mà em không có quyền hỏi kia chứ?” Quý Vương Nhung không chịu thua.
“Nhanh thôi, em sẽ không còn là vợ tôi nữa? Em chần chừ không chịu thỏa hiệp, tôi đã tìm luật sư đi lo thủ tục luật pháp rồi.”
Sắc mặt Quý Vương Nhung bỗng chốc trở nên tái mét đi.
Tôi cũng rất ngạc nhiên, Lục Nguyên Đăng lại có thể nói ra những lời này.
Vì sao anh ấy lại muốn li hôn với Quý Vương Nhung, là muốn thay đổi khẩu vị mới hay sao?
Lúc tôi đang nghĩ không ra được đáp án, Khương Hải lại vội vàng xông đến, trực tiếp đấm vào khuôn mặt Lục Nguyên Đăng một cú.
“Hóa ra anh là loại đàn ông đó! Anh còn muốn làm hại Ninh Khanh nhà chúng tôi đến bao giờ nữa đây hả?!”
Quý Vương Nhung chạy lên phía trước, xót xa xoa khuôn mặt Lục Nguyên Đăng. Sau đó, tức giận đùng đùng quay đầu lại nói Khương Hải: “Anh cứ cẩn thận đấy cho tôi! Đến người phụ nữ của mình còn trông không được, anh còn có mặt mũi động tay hả?”
Lục Nguyên Đăng không hề đánh trả, thậm chí đến một câu cũng không nói, chỉ là dành cho tôi nụ cười hàm ý sâu xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...