“Là bạn ạ. Một nhà thiết kế rất tài năng.” Herman sắc mặt tự nhiên trắng bạch ra, hớt hớt cái miệng mà nói.
“Nhà thiết kế, vậy cũng là thí sinh của cuộc thi lần này à? Để tránh dị nghị bà vẫn là không nên cùng cô ấy ngồi chung một xe.”
Bà nội nói xong liền xuống xe, nhưng lại bị Herman kéo lại.
“Đằng nào cũng đã lên xe rồi, có đi cũng không tránh khỏi dị nghị được. Bà là người sáng lập ra YN, có chỉ bảo một chút cũng không vấn đề gì mà.”
Thì ra bà ấy chính là người sáng lập ra YN tiếng tăm lừng lẫy, nhà thiết kế vàng Khải Sỹ Lượng phu nhân.
Thảo nào tôi nhìn quen đến vậy! Tâm trạng có chút vui mừng.
Nhưng Khải Sỹ Lượng phu nhân lại nhất quyết muốn xuống xe, có thể nhìn ra bà là người rất có nguyên tắc.
Lúc xuống xe bà ấy nói với tôi: “Nếu chủ đề cuộc thi lần này là “tình yêu” vậy cô hãy nghĩ đến thiết kế một thứ gì đó cho người cô yêu nhất là được rồi. Hội trẻ mấy đứa phải ra ngoài chơi rồi, bà không theo các cháu làm kỳ đà cản mũi đâu.”
Herman đưa tôi đi rất nhiều nơi, tháp Eiffel, thành phố đêm Pari, đi cả quán Bar, phố người Hoa.
Cảm hứng không tìm được nhiều nhưng chí ít trong lòng cũng không quá nghĩ đến chuyện Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung, tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Chỉ là, khi đang dạo phố tôi lờ mờ cảm thấy rằng Herman muốn nói gì đó với tôi, nhưng mỗi lần định nói lại đều nuốt lại.
Cho đến khi đưa tôi tới cửa khách sạn, anh mới nói với tôi.
“Tuy chúng ta không quá là thân thiết, nhưng tôi vẫn khuyên cô một câu nên có cách nhìn đúng đắng về con người, thế giới và giá trị mới có thể sáng tạo ra một sản phẩm tốt.”
Tôi biết, anh ta đang nói đến mối quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng. Lần trước anh ta không gặp Quý Vương Nhung nên mới tưởng rằng tôi và Lục Nguyên Đăng là một cặp. Bây giờ biết rồi anh ấy nhất định sẽ nghĩ tôi là loại người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Tôi cười miễn cưỡng, nói câu cảm ơn với anh ấy rồi trở về phòng.
Có rất nhiều chuyện tôi không thể kiểm soát được.
Ở bên cạnh Lục Nguyên Đăng vốn dĩ là thân bất do kỷ.
Ấn nút thang máy, tôi đứng trước cửa chờ đợi thang máy đi xuống.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy được mở ra đúng lúc Lục Nguyên Đăng đi ra liền chạm mặt nhau.
Bên cạnh anh ấy không có Quý Vương Nhung.
Tôi vờ như không nhìn thấy anh ấy, cúi đầu nhìn thang máy rời đi nhưng Lục Nguyên Đăng lại chắn trước cửa, tôi nghẹo trái anh ấy cũng nghẹo trái, tôi rẽ phải anh ấy cũng rẽ phải theo tôi.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?!”
Tôi cuối cùng cũng mất kiên nhẫn ngẩng đầu phẫn nộ nhìn anh ấy.
“Không làm gì cả, chính là không muốn em vào trong.”
Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nói với tôi.
Đồ thần kinh!
Tôi liếc nhìn anh ấy, quả thật là không buồn nói chuyện với anh ấy.
Dù sao tôi ở tầng bốn, đi cầu thang bộ lên là xong thôi mà.
Vừa đi đến cửa cầu thang bộ, lại bị anh ấy ấn đè mạnh vào tường, đôi môi có chút lạnh của anh cứ thế mà hôn xuống.
Cả người anh ấy, vẫn còn thoang thoáng mùi của riêng Quý Vương Nhung.
Nhớ lại cảnh tượng lúc trước anh hôn Quý Vương Nhung, tôi chỉ cảm thấy kinh tởm, đẩy mạnh anh ấy ra.
Lục Nguyên Đăng có thể đã không ngờ tới tôi sẽ đột nhiên đánh úp như vậy, khiến anh ngã ngược về sau.
“Lục Nguyên Đăng!”
Tôi hoảng loạn, đưa tay muốn kéo anh ấy lại nhưng thứ nắm được chỉ là không khí, trợn tròn mắt nhìn anh ấy lăn xuống dưới.
Anh ấy nằm trên đất, đôi mắt nhắm tịt lại không động đậy gì.
Tôi bị doạ đến thất thần rồi, vội vàng lay lay vai anh ấy.
“Lục Nguyên Đăng, anh chết rồi à?”
Khoé miệng của người đàn ông rõ ràng đang động đậy, mở mắt rồi từ từ ngồi dậy, xoa xoa cánh tay bên phải rồi nói: “Xem em kìa, anh chưa chết, nhưng hình như gẫy tay rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...