Lục Nguyên Đăng nhảy xuống.
Sự xuất hiện của anh ấy như những tia nắng bỗng nhiên chiếu sáng cuộc đời tối tắm của tôi.
“Lục Nguyên Đăng, cứu em, cứu em..!”
Tôi đạp nước, đập đập yếu ớt.
Nhưng anh ấy lại giống như hoàn toàn không nghe thấy tôi đang gọi mà nhìn về hướng của Quý Vương Nhung rồi bơi qua đó.
Lúc khó khăn mới biết ai là bạn, khi hoạn nạn mới hiểu bạn là ai。
Quả nhiên trong lòng anh ấy chỉ có Quý Vương Nhung mà thôi.
Cả thể xác lẫn tâm hồn đều chìm sâu xuống dòng nước.
Trái tim rất đau, đau đến mức muốn chết đi. Thì ra cái cảm giác bị người mình yêu đối xử lạnh nhạt lại đau khổ đến vậy.
Cứ như vậy chết đi sẽ hết đau.
Tôi cứ tưởng tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Khi dần mở đôi mắt ra, nhìn mọi thứ trước mặt tất cả đều rất xa lạ.
Bây giờ tôi lại đang ở trên xe?
“Cô tỉnh rồi.”
Đường Nhật bên cạnh nói.
Cả người anh ta cũng ướt sũng không khác tôi là mấy. Lục Nguyên Đăng cứu Quý Vương Nhung vậy người cứu tôi chắc chắn là Đường Nhật.
“Cảm ơn anh đã cứu em.” Tôi nói với Đường Nhật.
Đường Nhật cười: “Trung Quốc có câu nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp. Anh nghĩ, sau khi anh chết sẽ được lên thiên đường.”
Tôi bị Đường Nhật chọc cười, trước mặt lại đột nhiên truyền đến giọng nói uất ức của Quý Vương Nhung.
“Ninh Khanh, tại sao cô lại đẩy tôi xuống nước?”
Tôi đẩy cô ta xuống nước? Rõ ràng là cô ta đẩy tôi mà, lại còn có chuyện nói không thành có vậy sao?
“Tôi không có.”
Tôi bình tĩnh nói câu đó, ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía Lục Nguyên Đăng.
Anh ấy sẽ tin lời tôi chứ?
Anh ấy đang lái xe, không nói gì cũng không quay đầu lại, xem ra anh ấy đã ngầm tin lời của Quý Vương Nhung.
Người anh ấy yêu là Quý Vương Nhung vậy anh ấy tin lời cô ta cũng là điều đương nhiên. Mặc dù biết rõ đạo lý này nhưng trong lòng vẫn đau, vẫn khó chịu không nguôi.
Trong xe hệ thống sưởi ấm bật rất to, toàn thân lạnh đến thấu xương.
Ngược lại lại chính là Đường Nhật nói giúp tôi: “Sao lại có chuyện đó được? Ninh Khanh không phải là hạng người sẽ làm ra chuyện này. Cho dù thật thì đó cũng chỉ là không cẩn thận, Lục phu nhân, cô đừng quá để tâm vậy chứ.”
“Có đôi lúc biết người, biết mặt nhưng không biết lòng, càng là những người bề ngoài đơn thuần yếu ớt thì bên trong lại có thể hèn hạ ác độc. Đương nhiên, tôi cũng hi vọng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
Quý Vương Nhung lạnh nhạt nói câu đó, nhưng câu nói này chính là có ý mỉa mai, không cần phải nói quá rõ ràng.
Trong lúc này tôi có thể khẳng định Quý Vương Nhung biết rõ mối quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng. Bằng không thái độ của cô ta với tôi sẽ không tồi tệ như vậy.
Còn tại sao cô ta vẫn luôn chưa vạch trần, điều này tôi cũng không thể biết được.
Vừa bước xuống cửa toàn thân liền lạnh buốt, bước vội bước vàng về khách sạn, đi về phòng ngủ của tôi.
Toàn thân tôi ướt thấu, nếu không tắm gội nhanh chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Tắm nước nóng, lại tiện đó pha cho bản thân cốc thuốc giải cảm mang theo, sấy tóc mà trong lòng nặng nề đầy tâm sự.
Rốt cuộc Quý Vương Nhung có biết tchuyện giữa tôi và Lục Nguyên Đăng hay không? Tôi có cần đi hỏi Lục Nguyên Đăng không?
Đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mở cửa, nhìn thấy Lục Nguyên Đăng đang đứng trước cửa, sắc mặt u ám.
Anh lại không vui điều gì? Có phải do anh cho rằng tôi chính tôi là người đã đẩy Quý Vương Nhung xuống nước.
“Em không đẩy Quý Vương Nhung, là cô ấy đẩy em.” Tôi mở miệng giải thích.
Lục Nguyên Đăng chép chép môi, không nói gì.
“Em đang nghĩ có phải Quý Vương Nhung đã phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta. Trước đây cô ấy không có thái độ này với em, bây giờ lại thay đổi lớn đến vậy, chắc chắn đã nhận ra điều gì rồi. Em phải làm thế nào đây??”
Người đàn ông đi vào trong phòng, nhìn tôi chằm chằm một hồi, giọng nói nặng nề: “Ninh Khanh, em về nước đi, đừng thi nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...