Trung tâm thương mại đông đúc nhộn nhịp, cách đó không xa vọng lại tiếng trẻ con nô đùa, người lướt qua nhau nườm nượp.
Lục Lê đứng nhìn Khương Nghi trước mặt, cổ họng nhấp nhô kịch liệt, trong sự yên lặng kéo dài, tim hắn đập dồn như thể có ai đó đưa tay siết chặt.
Một lát sau, hắn gọi khẽ: "Khương Nghi."
Khương Nghi ngẩng đầu lên.
Lục Lê nhìn cậu chăm chú, sau đó nói bằng giọng hơi khàn: "Tần Lan xuất ngoại, cậu có thể tặng Tần Lan giày chơi bóng rổ.
Tớ xuất ngoại, cậu nói cậu cảm thấy tặng gì tớ cũng không vui, cậu cũng sẽ rất buồn."
Hắn cúi người ngang với tầm mắt Khương Nghi rồi nói khẽ: "Tớ đặc biệt với cậu lắm sao?"
Khương Nghi ngước mắt lên: "Thì vẫn luôn vậy mà."
Bất kể là Arno lúc nhỏ hay Lục Lê sau khi lớn lên.
Hơi thở Lục Lê hỗn loạn, hắn thấp giọng nói: "Vậy tớ làm chuyện gì sẽ khiến cậu ghét tớ? Rất lâu rất lâu sau vẫn không tha thứ cho tớ?"
Khương Nghi nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: "Không biết nữa."
Trong mắt cậu, Arno không phải người xấu.
Cậu không tưởng tượng ra được Arno sẽ làm chuyện gì tồi tệ.
Lục Lê chợt hỏi: "Vì tớ là người đặc biệt với cậu à?"
Khương Nghi nhìn hắn rồi khẽ gật đầu.
Cậu không nói gì, nhưng dường như đã nói rất nhiều.
Lục Lê cảm thấy đủ rồi.
Chỉ cần câu này của Khương Nghi đã đủ rồi.
Cho tới bây giờ điều hắn e ngại không phải là lời bàn tán của người ngoài hay trở ngại nào khác mà là sự chán ghét trong mắt Khương Nghi.
Nhưng Khương Nghi đã nói cho hắn biết rằng hắn khác biệt.
Vậy là đủ rồi.
Dù cho sự khác biệt này trong lòng Khương Nghi không xen lẫn tình cảm yêu thích giống như hắn, nhưng với Lục Lê đã là quá đủ rồi.
Chỉ với một câu này, Lục Lê cảm thấy mình không cần liều mạng che giấu những tâm tư kia thật lâu nữa, thậm chí giờ đã có thể bắt đầu bộc lộ từ từ cho Khương Nghi thấy.
Nửa tiếng sau.
Khương Nghi ngồi trên xe taxi nghiêm mặt đẩy người đang tựa đầu lên vai mình ra: "Không nói nữa, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi còn gì."
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, chẳng biết Lục Lê trúng gió gì mà vui tươi hớn hở, quấn chặt Khương Nghi nài nỉ cậu lặp lại câu "Cậu là người đặc biệt nhất".
Bộ dạng này hoàn toàn khác xa trước kia ngày ngày nằm ngủ trên bàn, thấy cậu thì lập tức nằm bò ra bàn ngủ, hồ hởi phấn khởi như Arno hồi bé ngủ chung với cậu lần đầu vậy.
Lục Lê ôm cậu thấp giọng nói: "Lặp lại lần nữa đi mà, lần trước tớ đã nghe rõ đâu."
Khương Nghi bĩu môi: "Không nói, nói nhiều lắm rồi."
Từ lúc lên xe cậu giống hệt cái máy lặp đi lặp lại câu kia với Lục Lê.
Lục Lê: "Chỉ một lần nữa thôi mà."
Khương Nghi quay đầu chăm chú nhìn ra cửa xe, may mà chưa đầy mấy phút sau, taxi từ từ dừng lại ở điểm đến.
Chỗ Tần Lan đặt là phòng riêng trong một nhà hàng dưới lòng đất.
Khi Khương Nghi và Lục Lê đến thì trong phòng đã có mặt đông đủ.
Tần Lan nhận lấy túi giấy Khương Nghi đưa cho, không khỏi sửng sốt.
Hắn biết logo trên túi, cũng biết giày của nhãn hiệu thể thao này không hề rẻ, nếu đôi giày này do những người khác trong phòng tặng thì nhất định hắn sẽ không nói hai lời mà nhận ngay.
Nhưng Khương Nghi thì khác.
Mặc dù bình thường chưa bao giờ nói về chuyện này nhưng ai cũng biết gia cảnh Khương Nghi không giống bọn họ vốn là phú nhị đại vung tiền như rác.
Chẳng biết có dốc hết tiền tiêu vặt mình để dành ra mua giày cho hắn không nữa.
Tần Lan nhìn Khương Nghi đứng trước mặt, trên má lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nghiêm túc chúc phúc hắn.
Tần Lan cảm động đến nỗi sống mũi cay xè, muốn cởi giày ra để mang giày Khương Nghi tặng ngay tại chỗ.
Thấy Tần Lan cảm động rưng rưng nước mắt, Khương Nghi hơi bối rối, đến khi thấy quà những người khác tặng Tần Lan mới hiểu tại sao hắn lại cảm động đến vậy.
Chung Mậu tặng Tần Lan một chai dầu gội to oạch, nói là thầy trung y điều chế nên có hiệu quả đỉnh cao, vỗ ngực cam đoan với Tần Lan ra nước ngoài khỏi sợ hói đầu.
Ứng Trác Hàn lắc lắc ba lô trên bàn, lấy ra một quyển từ điển Oxford tiếng Trung trịnh trọng đưa cho Tần Lan, dặn hắn ra nước ngoài đừng làm mất mặt.
Còn Trình Triều thì tặng Tần Lan một hộp chất tẩy rửa mà mình hết sức ưng ý, còn nói hiệu này khó mua lắm, Tần Lan phải biết quý mới được.
Mọi người tặng quà nhiệt tình nhưng chẳng ai để ý đến sống chết của Tần Lan cả.
Ngoại trừ Lục Lê và Khương Nghi.
Nhưng quà của Lục Lê cũng qua loa không mấy chú ý đến sống chết của Tần Lan—— Chỉ lo chọn thứ đắt tiền và hào nhoáng mà thôi, nói theo lời Trình Triều là nhìn chẳng có chút thành ý nào, còn không chu đáo bằng chất tẩy rửa của mình nữa.
Trong cả đám chỉ có giày chơi bóng của Khương Nghi là hợp sở thích Tần Lan, đồng thời còn chịu khó móc hầu bao của mình nữa.
Tần Lan ôm giày chơi bóng nói sau này xuất ngoại sẽ mang thường xuyên.
Lục Lê nổi quạu đạp mông Tần Lan một cái, hùng hổ nói sau lưng Khương Nghi: "Tám ngàn sáu của Khương Nghi đấy, con mẹ nó cậu còn dám mang trên chân nữa à? Đem về cúng cho ông nghe chưa."
Tần Lan ôm giày chơi bóng trốn đến chỗ Khương Nghi.
Nhà hàng dưới lòng đất bưng đồ ăn lên rất chậm, trong phòng lại là một đám thiếu niên mới lớn, mười bảy bẻ gãy sừng trâu, đồ ăn vừa bưng lên thì đũa vung tứ phía, chậm tay một chút là khỏi ăn.
Cả bàn hơn trăm món mà ăn cứ như đậu phộng bán rong vậy.
Nửa tiếng sau, bánh kem Chung Mậu đặt được giao tới.
Hắn tháo chiếc mũ bánh kem ra đội lên đầu Tần Lan, bảo Tần Lan ra nước ngoài sống tử tế một chút.
Tần Lan sửa sang bộ vest trên người rồi ngẩng đầu ưỡn ngực tràn đầy tự tin nói: "Yên tâm, nói gì cũng phải mang danh Tần tổng về cho các cậu chứ."
Mấy năm sau về nước, ít nhiều gì hắn cũng phải nắm giữ mấy mạch máu kinh tế mới được.
Khương Nghi ngồi cạnh vỗ tay nhiệt liệt.
Ứng Trác Hàn cũng vỗ tay nhiệt liệt theo.
Chung Mậu vỗ mạnh bả vai Tần Lan, xúc động nhớ lại quá khứ với hắn từ hồi nhà trẻ, Tần Lan cũng xoa mặt rồi thở hắt một hơi, nói sau này gặp lại đã thành người lớn rồi.
Chung Mậu đang lệ nóng lưng tròng thì bị Tần Lan đấm cho mấy cái, cười mắng có gì phải khóc chứ, nhớ tới ông đây là được rồi.
Cả phòng toàn tiếng quỷ khóc sói gào của Chung Mậu.
Trong tiếng ầm ĩ bát nháo, sau lưng Khương Nghi chợt vang lên một câu không đầu không đuôi: "Hồi đó tớ xuất ngoại cậu cũng nhớ tớ vậy sao?"
Khương Nghi giật mình quay đầu lại, phát hiện Lục Lê mở to mắt nhìn mình, trong đôi mắt màu xanh nhạt lộ ra vẻ chờ mong.
"Mùa hè năm bảy tuổi tớ đi nước ngoài, cậu cũng nhớ tớ lắm đúng không?"
Khương Nghi: "......"
Đôi khi cậu hoài nghi thật ra Lục Lê có hai bộ não, một bộ thì bình thường, còn bộ kia chuyên nhét những chuyện kỳ quái hồi bé như nhặt ve chai vậy, đồng nát sắt vụn gì cũng muốn nhét vào bao bố.
Ký ức của Khương Nghi về năm bảy tuổi đã nhạt nhòa từ lâu, nhưng đối diện với ánh mắt Lục Lê, cậu vẫn cố tỏ vẻ chân thành nói: "Ừ, lúc nhỏ tớ cũng nhớ cậu vậy đó."
Lục Lê: "Vậy cậu nhắc lại hồi nhỏ làm thế nào cậu chọn trúng tớ trong cả đám bạn học, sau đó cực kỳ nhớ tớ được không?"
Khương Nghi: "......"
Lục · ra sức tìm kẹo cho mình · Lê: "Cậu nói đi mà."
Khương Nghi mân mê khăn trải bàn, nhẫn nhịn một lát rồi ấp úng nói mấy câu trong cuốn nhật ký hồi cấp một—— Chẳng hạn như hôm đó mặt trời đỏ rực, cậu gọi điện cho Lục Lê.
Hôm đó bầu trời trong xanh, cậu chúc Lục Lê buổi sáng tốt lành.
Lục Lê nghe say sưa, thỉnh thoảng lại hỏi một câu như kiểm tra đột xuất: "Lúc cậu về nhà bà nội lấy trứng gà có nhớ tớ không?"
Khương Nghi: "......!Có."
Lục Lê: "Lúc chơi xếp hình có nhớ tớ không?"
Khương Nghi: "......"
Lục Lê tiếp tục ra sức tìm kẹo: "Có không?"
Khương Nghi bịt miệng Lục Lê rồi khẩn trương nói: "Cậu bình tĩnh chút đi.
Đây là tiệc chia tay Tần Lan mà.
Có phải của cậu đâu chứ."
Lục Lê lẩm bẩm mấy câu, sau đó lại thấy bàn tay Khương Nghi bịt miệng mình mềm mềm đáng yêu giống như cậu vậy, thế là nắm lấy ngón tay Khương Nghi giả bộ muốn cắn, Khương Nghi lập tức rút tay lại.
Sau khi rút tay về, Khương Nghi thấy Lục Lê dựa lưng vào ghế cười ngặt nghẽo mới biết mình bị hù.
Khương Nghi lầm bầm vài câu, nghĩ thầm răng mình cũng lợi hại lắm đấy, có thể cắn ra dấu trên mặt Lục Lê cơ mà.
Lần sau còn hù cậu nữa thì cậu sẽ cắn trộm má bên kia của Lục Lê để lại sẹo.
Cho đủ một cặp luôn.
Lục Lê không sợ cậu giận mà xích lại gần gác tay lên ghế cậu, hoàn toàn giống như trước đây, uể oải lười biếng, còn mang theo tính chiếm hữu không dễ phát hiện.
Lông mày Trình Triều đã sắp nhăn nhúm như khăn lau trên bàn.
Lúc trước Lục Lê ngày ngày nằm sấp trên bàn ngủ, không còn quấn lấy Khương Nghi như xưa nữa.
Hắn cứ tưởng Lục Lê đã nghĩ thông suốt rồi.
Thông suốt tình cảm của mình đối với Khương Nghi không thể bộc lộ ra ngoài nên để mình tỉnh táo một thời gian, thông suốt tình cảm của mình đối với Khương Nghi thật ra chỉ là rung động nhất thời mà thôi.
Nhưng giờ lại thấy Lục Lê dính chặt Khương Nghi như sam.
Trình Triều lạnh mặt vươn đũa gắp một miếng tai heo bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Mẹ nó hình như đúng là Lục Lê đã nghĩ thông suốt.
Nhưng mẹ nó hình như hắn nghĩ thông suốt quá mức thì phải.
Giờ Lục Lê vừa lộ liễu vừa chẳng chút e dè thể hiện tính chiếm hữu của mình với Khương Nghi cho mọi người xung quanh đều thấy.
Tính chiếm hữu này khác xa lúc Lục Lê chưa nhận ra mình thích Khương Nghi, tính chiếm hữu trước đây chỉ là vô thức và chỉ tràn ngập tính công kích với những người muốn cướp Khương Nghi đi.
Nhưng tính chiếm hữu hiện giờ mạnh đến nỗi người xung quanh mới nhìn Khương Nghi mấy lần thì Lục Lê sẽ nghiêng đầu cười như không cười liếc sang, trong mắt lộ rõ vẻ thù địch và hung hãn.
Tại sao Trình Triều lại biết rõ vậy à?
Bởi vì hắn chỉ mới đưa khăn tay cho Khương Nghi mà đã bị Lục Lê trừng hết nửa phút.
Ăn cơm tối xong, trời đã chạng vạng tối, cả nhóm ung dung đi dạo trên quảng trường.
Những gánh hàng rong trên quảng trường đang rao bán đồ len đan tay, lũ bồ câu trắng nhàn nhã dạo bước, thỉnh thoảng lại cúi đầu mổ vụn bánh mì rải rác trên mặt đất.
Nắng chiều tựa như vàng nóng chảy, hoàng hôn màu tím vàng bao phủ tòa tháp chuông cách đó không xa trong sắc vàng tuyệt đẹp, đài phun nước giữa quảng trường lên lên xuống xuống trong ánh sáng rực rỡ, bọt nước dâng trào lấp lánh ánh vàng.
Dưới đài phun nước gợn sóng lăn tăn chất đầy tiền xu, gần như chiếm hết nửa diện tích đài phun nước, có người ném tiền xu xuống đài phun nước rồi thành kính cầu nguyện.
Chung Mậu hớn hở nói muốn ném thử một lần.
Lục Lê liếc mắt: "Lừa con nít mà cậu cũng tin à?"
Tần Lan ôm giày chơi bóng tám ngàn sáu đứng cách xa Lục Lê, sợ hắn quạu lên đạp mình xuống hồ nước.
Chung Mậu nghe thấy câu lừa con nít kia cũng cảm thấy mình hơi ngây thơ.
Sau đó ngẩng đầu lên, hắn trông thấy Lục Lê kéo Khương Nghi đi tìm quầy đổi tiền xu, còn vừa đi vừa nói: "Cậu đổi nhiều nhiều vào, đừng cho Chung Mậu.
Đầu óc hắn cùi bắp lắm, có dùng cũng lãng phí thôi."
Chung Mậu: "......"
Khương Nghi không nghe lời Lục Lê, cậu đổi mấy đồng xu rồi cầu nguyện trước đài phun nước, sau đó ném xu xuống hồ.
Lục Lê hỏi cậu ước gì thế.
Khương Nghi chớp mắt, sau đó lắc đầu như ông cụ non rồi trịnh trọng nói: "Nói ra sẽ mất linh đấy."
Ý định vụng trộm giúp cậu thực hiện điều ước của Lục Lê rơi vào khoảng không.
Cả đám đi dạo quảng trường xong lại đến quán karaoke thuê phòng, ngoại trừ Chung Mậu và Ứng Trác Hàn tràn đầy tinh lực quỷ khóc sói gào trong phòng thì những người còn lại chỉ vỗ tay cổ vũ.
Hơn chín giờ tối, điện thoại Lục Lê rung lên, hắn lấy ra xem thì phát hiện mẹ Lục hầu như chưa bao giờ tìm hắn gọi điện tới.
Lục Lê tưởng mẹ Lục tìm mình có chuyện gì nên đẩy cửa ra ngoài nghe máy.
Qua điện thoại, mẹ Lục đi thẳng vào vấn đề: "Con đang ở chung với bé ngoan đúng không?"
Lục Lê vâng dạ.
Mẹ Lục: "Về sớm chút nhé."
Lục Lê nhìn thoáng qua tên người gọi trên điện thoại, phát hiện đúng là mẹ Lục nhưng hắn vẫn vô thức nhướng mày.
Dù sao cha mẹ hắn cũng chưa bao giờ quan tâm ban đêm hắn về lúc nào cả.
Mẹ Lục lại chém đinh chặt sắt nói thêm: "Con có về hay không cũng chẳng quan trọng.
Nhưng hôm nay bé ngoan nhất định phải về."
Lục Lê tưởng mẹ Lục lo cho sức khỏe của Khương Nghi nên bình tĩnh đồng ý.
Tuy hơi kỳ quái nhưng nhắc đến sức khỏe Khương Nghi thì mọi chuyện đều hết sức hợp tình hợp lý.
Hơn mười giờ đêm, Khương Nghi và Lục Lê về nhà họ Lục.
Trong đại sảnh, mẹ Lục ưu nhã ngồi trên ghế salon, bà dịu dàng nhìn Khương Nghi hỏi: "Bé ngoan đi chơi cả ngày có mệt không? Giờ thấy đói bụng chưa? Muốn ăn khuya không?"
"Muốn ăn khuya thì để dì bảo dì Vinh nấu cho cháu một phần nhé."
Khương Nghi ngượng ngùng nói: "Cháu không đói, dì không cần làm phiền dì Vinh đâu ạ."
Mẹ Lục khẽ gật đầu rồi dịu dàng cười nói: "Ừ, vậy bé ngoan lên tắm trước đi, dì muốn nói với Arno chút chuyện."
Khương Nghi gật đầu rồi ngoan ngoãn lên lầu.
Đợi bóng dáng Khương Nghi khuất sau lầu hai, mẹ Lục nhìn chằm chằm Lục Lê rồi lạnh nhạt nói: "Tới đây."
Lục Lê đi tới.
Mẹ Lục cầm hộp thuốc lá trên bàn, cổ tay đeo vòng ngọc mảnh khảnh trắng nõn, dường như nghĩ đến điều gì nên lại đặt xuống, sau đó nhìn chằm chằm Lục Lê nói: "Arno.
Con nói thật với mẹ đi.
Ban đêm con muốn ngủ chung với bé ngoan đúng không?"
Lục Lê ậm ừ.
Mẹ Lục nghĩ thầm Lục Đình à con trai anh gan dạ phết đấy.
Ngay trước mặt mẹ mình cũng dám thừa nhận.
Quả là hết sức thẳng thắn chẳng chút e dè.
Mẹ Lục: "Chắc chưa?"
Lục Lê hơi khựng lại, dường như phát giác được gì đó từ trong lời nói của mẹ Lục, xưa nay mẹ hắn luôn lười nói nhảm với hắn, cũng chẳng khi nào vô duyên vô cớ hỏi hắn những chuyện không cần thiết, giờ hỏi hắn với thái độ này có lẽ là vấn đề mà trong lòng hắn đang nghĩ.
Lục Lê ngước mắt nói chẳng chút do dự: "Chắc ạ."
Người phụ nữ tóc vàng gác chân lên, tay chống cằm, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ sắc sảo của người làm chủ, bà chậm rãi nói: "Được rồi.
Con định nói thế nào với cha con đây?"
Chỉ cần người trước mặt hơi tỏ ý rút lui thì bà sẽ ném hắn ra cổng ngay tức khắc, sau đó bảo Khương Nghi cách xa con trai mình một chút.
Lục Lê điềm tĩnh nói: "Con nghĩ kỹ rồi ạ."
Lục gia quan niệm mạnh được yếu thua, hắn định mấy năm nữa sẽ hất cha mình xuống ghế để cho cha vợ tương lai một bất ngờ nho nhỏ.
Để cha vợ tương lai yên tâm giao Khương Nghi cho hắn.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Đình: Để xem con trai mới lớn của mình đang nghĩ gì nào
Lục Đình: Chạy vội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...