Phòng y tế ở tòa nhà cũ của trường trung học số 1 hầu như không có người nào, tia nắng xuyên qua cửa chớp ố vàng, dây thường xuân xanh biếc quấn quanh vách tường.
Quạt trần cũ kỹ quay kẽo kẹt làm mấy tờ giấy đầu giường thỉnh thoảng bay lên.
Khương Nghi không nằm trên giường bệnh mà kéo một cái ghế tới ngồi trước giường rồi duỗi tay ra cho Lục Lê nắm cạnh gối.
Lục Lê nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hình như đã lâu lắm rồi hắn chưa có giấc ngủ nào trọn vẹn, đuôi mày khóe mắt lộ vẻ mệt mỏi rốt cuộc giãn ra, vừa nhắm mắt lại đã ngủ say.
Tiếng ồn ào trên sân loáng thoáng vọng qua cửa sổ, Khương Nghi nhìn Lục Lê lẳng lặng ngủ trên giường bệnh, trong sự yên tĩnh tuyệt đối cậu chợt nhớ lại hình như trước đây mình bị bệnh, Lục Lê cũng ngồi canh trước giường như vậy.
Từ nhỏ đến lớn cậu ngã bệnh rất nhiều lần, nhưng hầu như lần nào mở mắt ra cũng thấy Lục Lê.
Dù là Arno lúc nhỏ hay Lục Lê lúc lớn đều ở bên cậu mỗi khi đau ốm.
Từ khi gặp Arno, Khương Nghi rất hiếm khi cảm thấy cô đơn trong bệnh viện.
Khương Nghi nhìn người ngủ say trên giường, suy nghĩ trôi xa trong sự tĩnh lặng, rốt cuộc người nóng tính như Lục Lê làm sao có thể ngồi yên trước giường bệnh cả ngày được chứ.
Một lát sau, Khương Nghi lại nghĩ thật ra mình cũng có thể chạy được ba ngàn mét.
Cậu sẽ chạy từ từ, dù cuối cùng chỉ được hạng chót thì cũng chẳng sao cả.
Quạt trần cũ kỹ kêu cót két tỏa ra hơi mát ít ỏi trong buổi chiều oi bức.
Một tay Khương Nghi chống quai hàm, cúi đầu nghịch tóc vàng của Lục Lê.
Hơn bốn giờ chiều.
Lục Lê trên giường bệnh uể oải mở mắt ra.
Đây gần như là giấc ngủ ngon nhất của hắn suốt nhiều ngày qua.
Lục Lê cứ tưởng vì trước khi ngủ mình nắm tay Khương Nghi nên mới ngủ ngon như vậy, nhưng sau khi mở mắt ra hắn mới phát hiện mình vẫn đang nắm tay cậu.
Tay Khương Nghi vẫn luôn đặt cạnh gối hắn.
Khương Nghi đang ngồi trên ghế và gối đầu lên giường bệnh ngủ say, hàng mi dài ngoan ngoãn khép vào nhau, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại như trước kia.
Dường như cậu vô tình ngủ thiếp đi trong lúc chờ đợi, nằm sấp trên giường bệnh hơi vặn người, cổ áo đồng phục hở rộng để lộ cần cổ trắng như sứ, những sợi tóc đen mềm lòa xòa trên cổ.
Lục Lê ngồi thẳng dậy rồi nhẹ nhàng sửa lại tư thế nằm sấp trên giường cho Khương Nghi, hắn đưa tay ôm má cậu kéo lên giường một chút.
Nào ngờ Khương Nghi ngủ mê xoay đầu vùi mặt vào tay Lục Lê.
Lục Lê vô thức khựng lại rồi bất động.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, vừa ấm áp vừa mịn màng, còn có hơi thở rất nhẹ.
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô mấy lần.
Đương nhiên hắn biết đó là gì, thậm chí hắn còn hay lấy ngón tay gảy gảy môi châu xinh đẹp để bờ môi hồng nhạt trở nên đậm hơn.
Mấy phút sau, dường như cảm nhận được gì đó, người trong lòng bàn tay Lục Lê nghiêng đầu rồi mơ màng mở mắt ra.
Lục Lê im lặng nhìn chằm chằm người trước mặt.
Khương Nghi quay đầu nhìn Lục Lê, cảm thấy bộ dạng hắn như đang rất muốn cắn người.
Cậu vô thức sờ lên gáy mình, tự nhủ không thể để Lục Lê cắn được.
Nhưng Lục Lê trước mặt dựa vào thành giường, chạy xong ba ngàn mét còn đau chân, tóc mái trên lông mày hơi rối, cả người lộ ra vẻ mệt mỏi.
Khương Nghi luôn rất dung túng Arno lớn lên chung với mình.
Trong tiềm thức cậu luôn cảm thấy Arno vẫn như khi còn bé.
Giống như lúc nhỏ xem thế giới động vật trên TV, trước khi sư tử con lông vàng trưởng thành cũng hay vật lộn và cắn yêu các anh chị em trong bầy của mình.
Thế là cậu hỏi người trước mặt: "Đêm nay tớ đến phòng cậu ngủ được không?"
Lục Lê sửng sốt.
Khương Nghi nghĩ ngợi rồi nói thẳng: "Không cho tớ cũng đến."
Lục Lê đang định mở miệng thì nghe thấy bên ngoài có mấy người hớn hở chạy ùa vào phòng bệnh.
Ứng Trác Hàn vừa vào cửa đã hả hê nói Lục Lê là đồ cùi bắp chạy không nổi ba ngàn mét, giờ còn đang nằm trên giường bệnh, thân thể suy nhược.
Các học sinh đứng xem ở vạch đích đều thấy Lục Lê gục đầu lên vai Khương Nghi không ngóc dậy nổi.
Lục Lê mắt điếc tai ngơ, chỉ nhẹ nhàng quay đầu bảo Khương Nghi: "Chân tớ hình như hơi đau thì phải.
Miệng cũng hơi khát nữa."
Khương Nghi lo lắng xoa chân Lục Lê, cậu vặn nắp chai nước rồi đưa lên miệng hắn.
Lục Lê vừa uống nước Khương Nghi đút cho mình vừa nhíu mày liếc xéo Ứng Trác Hàn cạnh giường bệnh.
Ứng Trác Hàn: "......"
Mặt Trình Triều lạnh tanh, cứ như đang nhìn thứ gì bẩn thỉu lắm vậy.
Tần Lan kéo ghế tới, nghe Ứng Trác Hàn hậm hực chửi thầm thì xua tay nói: "Được rồi được rồi."
Chung Mậu cũng đặt mông ngồi xuống giường bệnh rồi nói: "Thằng Lan có chuyện muốn nói với các cậu đấy."
Khương Nghi vặn nắp chai lại rồi ngẩng đầu tò mò hỏi: "Chuyện gì thế?"
Tần Lan gác tay lên thành ghế nói: "Cũng chẳng có gì to tát.
Ngày mai cuối tuần được nghỉ nên muốn hỏi các cậu có rảnh không, đi ăn một bữa với nhau nhé.
Mấy ngày nữa tớ phải ra nước ngoài rồi."
Khương Nghi giật mình, nghe thấy Tần Lan nói tiếp: "Nhà tớ sắp xếp cả rồi.
Chắc phải ở nước ngoài lâu lắm mới về được."
Phòng y tế yên tĩnh trở lại.
Ứng Trác Hàn trợn mắt há hốc mồm không nói lời nào, phòng y tế cũng chẳng ai lên tiếng.
Tần Lan bật cười: "Sao thế? Cứ làm như tớ đi luôn không bằng."
Khương Nghi kinh ngạc hỏi: "Sao phải ra nước ngoài chứ?"
Tần Lan nhìn cậu cười nói: "Biết sao được, trong nhà sắp xếp mà."
Hắn thở dài nói: "Đành phải nghe theo thôi."
Trong giới bọn họ, được người lớn dọn đường sẵn cho tương lai là điều hết sức phổ biến.
Khương Nghi im lặng một lát rồi nói khẽ: "Chừng nào mới được về?"
Tần Lan lắc đầu: "Giờ vẫn chưa biết nữa."
Chung Mậu đạp Tần Lan một cái rồi nói: "Nghỉ hè phải về cho ông nghe chưa.
Không về cho heo ăn thì ông bay qua đó giết mi chết."
Tần Lan: "......"
Khương Nghi bị chọc cười, nhìn có vẻ hơi ngượng ngùng.
Tần Lan bất đắc dĩ xua tay: "Về về về, nói gì đi nữa tớ cũng phải bay về gặt lúa xong rồi mới đi lại chứ."
Sau khi pha trò, bầu không khí trong phòng y tế mới vui vẻ lại.
Buổi chiều tan học, Khương Nghi dựa vào cửa sổ xe nhìn Tần Lan và Chung Mậu kề vai sát cánh trên đường đi tới quán net.
Chung Mậu nói phải tận dụng thời gian cuối cùng Tần Lan còn ở trong nước để tới quán net chơi game, chơi được ván nào hay ván nấy.
Trong lòng Khương Nghi có một cảm giác rất khó tả.
Chung Mậu và Tần Lan là bạn thân từ nhỏ, từ hồi nhà trẻ đã quen biết nhau.
Chung Mậu cũng từng nói như Lục Lê, hắn nói mình và Tần Lan thân nhau đến nỗi có thể mặc chung một quần.
Nhưng rồi vẫn phải xa nhau.
Dù có thân đến mức nào đi nữa.
Khương Nghi chợt hiểu được Arno hồi bé.
Dường như từ nhỏ Arno đã biết dù họ có là bạn thân nhất trên đời thì hiện thực vẫn luôn có cách để hai người xa nhau.
Cho nên khi còn bé Arno mới bướng bỉnh hay thậm chí là cố chấp với cậu như vậy.
Đạo lý mười mấy năm trước hình như đến tận bây giờ Khương Nghi mới hiểu được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...