"Chờ một chút!" Cam Viện gọi cậu, người liền bước tới, nắm lấy một sợi tóc của cậu rồi nhanh chóng kéo xuống.
Đứa nhỏ đau đớn, quay mặt lại nghi ngờ, "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Nhìn nhầm rồi, còn tưởng con có tóc trắng!" Cam Viện hất cằm về phía cậu "Lên xe, để mẹ nói chuyện với anh ta mấy câu."
Đứa nhỏ leo lên ghế sau, Cam Viện liền bước tới và đưa những sợi tóc đang cầm trêи tay đến trước mặt Hoàng Phủ Quyết.
"Đây là những gì anh muốn.
Ngày mai tôi có một cuộc hẹn, vì vậy tôi sẽ không cùng đi với anh."
Cô quay lưng về hướng của Cam Đường, đứa nhỏ tò mò thò cái đầu nhot ra, cũng không nhìn thấy rõ Hoàng Phủ Quyết rốt cục từ tay cô lấy đi một cái gì.
Nhìn thấy đối phương lấy đi sợi tóc, Cam Viện xoay người rời đi.
"Em không muốn biết sao?" Hoàng Phủ Quyết sau lưng cô hỏi.
Cam Viện mở cửa xe, "Chuyện của chính tô, dĩ nhiên là tôi biết như thế nào."
Nghiêng người ngồi vào, cô khởi động xe rồi nghênh ngang lái đi.
"Chú Hoàng Phủ, tạm biệt."
Đứa nhỏ nhoài người ra và vẫy tay với Hoàng Phủ Quyết.
Từ kính chiếu hậu nhìn chăm chú dáng vẻ của cậu, Cam Viện cảm thấy đau lòng.
Sau khi người kia biết được "sự thật" và biết rằng Tiểu Đường "không phải là con mình" thì nhất định sẽ hời hợt với cậu, mong rằng đứa nhỏ sẽ không vì điều vậy mà buồn.
Con trai, mẹ xin lỗi!
Trong lòng thầm nói một câu, cô nâng kính xe, nhấn ga, xe tăng tốc hòa vào dòng xe cộ.
Nhìn chăm chú đèn sau xe của cô đã khuất dần trong dòng xe cộ, Hoàng Phủ Quyết lập tức giơ tay phải lên, kéo vài sợi tóc trêи đầu mình xuống rồi đặt vào lòng bàn tay.
"Phải mất bao lâu?"
Will lấy khăn tay ra, cẩn thận nhận lấy vài sợi tóc "Thời gian hẹn trước là ngày mai, hiện tại nhân viên đều đã tan làm, sau khi kiểm tra xong còn phải kiểm tra lại, nhanh nhất cũng là đến sáng mốt.
Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng gật đầu, người nghiêm nghị nói.
" Chuyện này phải được giữ bí mật tuyệt đối.
"
Thân phận của anh rất đặc biệt, nếu đứa trẻ này thực sự là con anh thì chuyện này không được tiết lộ ra bên ngoài cho đến khi sự an toàn của mẹ con họ được đảm bảo.
Will gật đầu một cách nghiêm túc" Ngài cứ yên tâm.
"
* * *
* * *
Bởi vì lập tức phải đi ra nước ngoài, Cam Viện đã nói với giáo viên của Cam Đường để xin nghỉ, vì vậy ngày thứ hai này cũng là số ít ngày Cam Đường được ngủ thẳng giấc.
Một đêm này, cô ngủ cũng không yên ổn.
Tối hôm qua ngủ muộn, một đêm có giấc mơ hỗn loạn, ngủ thẳng đến chín giờ mới thức dậy, toàn thân vẫn như cũ cảm giác mệt mỏi.
Nghiêng tai lắng nghe, cô không nghe thấy động tĩnh của đứa nhỏ, cô bước ra khỏi giường, đi qua phòng khách đến cửa phòng cậu rồi đẩy cửa bước vào.
" Con heo lười, mấy giờ rồi còn ngủ..
"
Nói đến một nửa, cô lùi lại, đưa tay gỡ mảnh giấy dán trêи cửa, là mảnh giấy do đứa nhỏ viết.
" Mẹ, con đi mua đồ ăn sáng.
"
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm quay lại nhìn đồng hồ treo tường trêи tường.
Khi cô nghe thấy tiếng chìa khóa xe vang lên, cô lập tức bước tới, quả nhiên cô nhìn thấy đứa nhỏ đang bước vào với chiếc giỏ nhỏ.
" Con vất vả rồi "
Cô nhận lấy giỏ nhỏ của cậu và ôm cậu vào ngực của của mình hôn một cái.
" Con trai, con cưới mẹ không? "
" Nhàm chán.
"Đứa nhỏ nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, giật lấy cái giỏ trêи tay cô," Rửa mặt rồi ăn cơm.
"
" Yes, Sir! "Cô bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một cái, cô xoay người đi về phòng mình, còn không quên nhắc nhở" Cẩn thận kẻo bị bỏng đấy ".
Chốc lát, sau khi rửa mặt xong, cô ngồi vào bàn ăn với đứa nhỏ rồi nói chuyện với đứa nhỏ về việc chuẩn bị đi nước ngoài.
" Một lát nữa chúng ta đi mua sắm, mẹ mua cho con vài bộ quần áo.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...