Đưa tay giúp đối phương nhấn số lầu, cô liền xoay người, đứng đối diện với cửa thang máy, tường thang máy bóng loáng, phản chiếu rõ bóng dáng của anh ấy.
Cô hơi híp mắt, quan sát bóng dáng người đàn ông.
Đột nhiên quyết định ở hơn mười ngày, là vì công việc hay là có nguyên nhân khác nhỉ?Hoàng Phủ Quyết nhìn nghiêng, ánh mắt lướt qua gò má của cô.
Cô mặc đồng phục khác sạn, tóc đen được buộc cẩn thận sau đầu, một đôi kính cao su to che kín cả khuôn mặt, trêи mặt không có chút son phấn, môi thì tô một chút son.
Không giống những người phụ nữ khác luôn cố ý mặc đồ trẻ trung, cổ cô rõ ràng là trắng noãn nhẵn nhụi, tuổi nhìn cũng không lớn lắm, nhưng môi lại son màu đỏ sẫm nhìn rất già.
Bộ đồng phục trêи người cô hơi rộng, che giấu đi đường cong, có thể nhìn thấy được một đôi bắp chân thường xuyên được tập luyện lộ ở bên ngoài chiếc váy đồng phục, đường cong đẹp không có một chút mỡ thừa.
Rõ ràng là vóc người không tệ, nhưng lại cố ý che giấu sao?Tầm mắt của Hoàng Phủ Quyết lại nhìn vào khuôn mặt của Cam Viện, từ một bên mắt kiếng của cô, có thể thấy được ánh mắt của cô, vào lúc này đang nheo lại, ánh mắt nhìn chăm chú bức tường thang máy, bộ dáng kia giống như một con hồ ly phúc hắc xảo quyệt.
Cặp mắt kia.
.
để cho anh ấy không tự chủ nghĩ đến người nào đó.
"Quản lý Cam làm việc ở đây lâu chưa?"Cam Viện không nghĩ tới, anh ấy đột nhiên hỏi, sững sốt hai giây mới quay mặt lại, nở nụ cười nghề nghiệp đặc trưng của mình.
"Gần hai năm""Như vậy.
.
Trước kia cô làm việc ở đâu?"Điều tra lý lịch hả?Cô âm thầm bĩu môi, trêи mặt tiếp tục mỉm cười.
"Đều là khách sạn nhỏ ít người biết đến, Hoàng Phủ tiên sinh chắc chưa có nghe qua đâu.
"Thang máy dừng lại, cửa thang máy mở ra, có một vị khách kéo vali tới.
Hai người đồng thời lui về sau, nhường chỗ cho, vệ sĩ liền tiến lên một bước bảo vệ Hoàng Phủ Quyết, ngăn cách anh ấy với vị khách kia.
Vị trí trong thang máy vốn dĩ rất rộng, nhưng có thêm người như vậy liền có chút chật chội, người đàn ông lui vào bên trong, ngón tay xuôi bên ngoài vô tình chạm vào cô, hai tay của hai người đều có cảm giác tê dại như bị điện giật.
Cam Viện cau mày, co rút người sang một góc, thu lại những ngón tay đang xuôi ở bên người, động tác kia lộ rõ vẻ chán ghét.
Chú ý tới động tác của cô, Hoàng Phủ Quyết nheo lại đôi mắt màu lam.
Luôn luôn đều là anh ấy chê người khác, lần này lại bị một người phụ nữ chê?Thang máy đến lầu bốn, Cam Viện vội vàng chen ra khỏi thang máy, một đường bước nhanh tới phòng làm việc của mình, đóng cửa phòng lại rồi mới thở dài.
Trêи lồng ngực, tim đập có chút nhanh.
Cam Viện đi vòng qua phòng làm việc, ngồi lên ghế, người liền tức giận đem tập tài liệu trêи tay ném xuống bàn.
Chỉ là đụng tay một chút mà thôi, Cam Viện ngươi lại đến mức như vậy?* * ** * *Tòa nhà HF, phòng thử giọng.
Cam Đường trong bộ âu phục nhỏ nhắn bình tĩnh ngồi trêи ghế sô pha bằng da có chút lớn, đối mặt với ống kính máy ảnh, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút hoảng sợ nào.
Đứa nhỏ ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay khoác lên thành ghế, trêи người tự nhiên toát ra khí thế đế vương, giơ tay nhấc chân đầy sự cao quý.
Cửa phòng thử giọng bị người mở ra, Hoàng Phủ Quyết đi vào.
Lần này, công ty thu mua lại công ty quần áo trẻ em, phát triển một sản phẩm quần áo trẻ em mới, đang tìm những người phát ngôn phù hợp trêи thế giới, anh ấy đã đi tới nhiều quốc gia, nhưng không có một đứa bé trai nào khiến anh ấyvừa lòng.
Mới vừa nhận được báo cáo, nói là có một đứa bé trai có khí chất vô cùng phù hợp, anh ấy liền tự mình tới xem kết quả.
Vừa ngẩng mặt lên, thấy Cam Đường đang ngồi nghiêng mặt trêи ghế sô pha, đôi mắt màu lam của Hoàng Phủ Quyết khẽ run, sau đó liền nở ra một nụ cười.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...