Thật kỳ quặc! Cũng như lúc trước, đều là đi vòng quanh ngôi một, sao số bước chân lại khác nhau?
Mặc dù đang là ban ngày ban mặt, nhưng tôi lại cảm thấy chung quanh trở nên âm u, trong lòng run sợ.
Đến khi tôi đi vòng thứ ba, sau tai tôi bỗng có khí thổi tới, lạnh lẽo khiến tôi rùng mình.
Tôi phản xạ muốn quay đầu lại, nhưng lúc này chợt nhớ tới bà cốt kêu tôi không được quay đầu.
Tôi cắn răng, chân run rẩy tiếng tục bước đi.
Dần dà, tôi cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nặng, mỗi bước đi càng ngày càng nặng trĩu, cứ như cống một người trên lưng.
Quan trọng là sau tai và gáy của tôi còn thổi gió lạnh, như là có người cố ý thổi khí sau lưng tôi.
Số bước chân ở vòng thứ ba tiếp tục thay đổi, còn nhiêu hơn cả tổng số bước chân của hai vòng trước đó.
Nhưng ngôi mộ này vẫn không hề thay đổi.
Tôi thở hổn hển đi hết vòng thứ ba, nhìn vê phía bà cốt, muốn nói với bà ấy những gì mà tôi thấy là lạ, nhưng phát hiện sắc mặt bà cốt cùng bố mẹ tôi đều rất khó coi.
Tôi nhìn theo tâm mắt của họ, thấy vàng mã mà bà cốt đốt trước mộ cùng với cây nhang tôi cắm ở đó đều đã tắt ngóm, trong tay tôi vẫn còn cầm mấy cây nhang nghi ngút khói.
“Đi Đối mặt với tình huống này, bà cốt không nói thêm gì, sắc mặt âm trầm dẫn chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trên đường về làng, bố mẹ tôi lo lắng khẩn trương nhìn bà cốt, hỏi bà ấy rốt cuộc bên nghĩa địa là sao? Bà cốt không giải thích quá nhiều, chỉ bình tĩnh nói người ta không muốn tha cho tôi, chắc tối nay sẽ đến tìm tôi.
Bố mẹ tôi sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, tôi cũng rất hoảng hốt.
Bà cốt cùng chúng tôi về nhà, lấy hai chiếc gương đồng nhỏ từ túi xách của bà ấy, một chiếc treo trên khung cửa phòng tôi, một chiếc đặt lên cửa sổ trong phòng tôi.
Kế tiếp, bà ấy lại lấy một gói tro hương rắc trước cửa phòng tôi.
Bà cốt với bố mẹ không ở trong phòng của tôi, mà đến phòng bố mẹ.
Bà cốt căn dặn tôi, ban đêm bất cứ ai gõ cửa cũng không được mở cửa, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Tôi rất sợ hãi, bố mẹ tôi cũng không yên lòng, muốn ở lại với tôi.
Nhưng bà cốt không đồng ý, nói phải để tôi ở trong phòng một mình mới được.
Bà ấy còn nói chỉ cần chịu đựng qua tối hôm nay thì bà ấy sẽ có cách giúp tôi thoát thân.
Sau khi bố mẹ rời đi, tôi càng sợ hãi, không dám tắt đèn, cũng không dám ngủ, cứ thế trơ mắt nhìn cửa phòng và cửa sổ.
Đến buổi tối, tôi hơi buồn ngủ, cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Nhưng đúng lúc này, ngọn đèn trong phòng bỗng lập lòe, tôi run lên, buồn ngủ bay hất.
“Gâu gâu gâu… Con chó già trong sân lại điên cuồng sủa.
Nhưng chỉ mấy tiếng sau, tiếng sủa của con chó già biến mất, bên ngoài trở nên tĩnh mịch.
“Cốc cốc!” Hai tiếng gõ cửa vang lên, hai chiếc gương đồng treo trên khung cửa và cửa sổ của tôi đều vỡ tan, mảnh vỡ rơi đầy đất.
Cùng lúc đó, ngọn đèn trong phòng cũng tắt ngóm.
Trong phòng tối om, trái tim tôi nhảy lên tận cổ họng.
Cúp điện ư? Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Tôi muốn kêu bố mẹ và bà cốt, nhưng lại nghĩ tới bà cốt căn dặn là không được phát ra âm thanh.
Tôi run rẩy che miệng, xê dịch đến bên giường chui xuống gầm giường, nín thở.
Trong phòng tối om: Nhờ vào ánh sao tối mờ ngoài cửa sổ, tôi nằm dưới gâm giường, thấy cửa phòng khóa trái lại tự động mở ra, tro hương rắc trước cửa phòng như bị một cơn gió thổi qua, hoàn toàn biến mất: Tôi run rẩy, vẫn giữ tư thế cứng đờ trốn dưới gâm giường không dám nhúc nhích.
Trong phòng không có động tĩnh nào.
Tôi chờ dưới gầm giường mười mấy phút, giữ nguyên tư thế cứng đờ.
Ban đầu còn không sao, nhưng lâu ngày thì cả người đau đớn.
Tôi cẩn thận dịch chân, muốn đổi sang tư thế thoải mái hơn.
“Rầm…” Chân tôi đụng trúng chân giường, phát ra tiếng vang rõ ràng trong căn phòng yên tính này.
Tôi lại cứng đờ, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng căn phòng vẫn yên tĩnh, không xảy ra tình huống khác thường nào.
Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hơi bình tĩnh một chút.
Đột nhiên, một gương mặt người cúi xuống thò vào gầm giường, gần như kê sát mặt tôi.
Đó chính là chị dâu đã chết của tôi! Đôi mắt cô ta tỏa ánh sáng màu xanh lá, nở nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chăm vào tôi.
“Cậu đang chờ tôi à?”
Tôi mở to mắt, theo bản năng muốn cất tiếng hét; nhưng một cánh tay lạnh lão trực tiếp bóp cổ tôi, lôi tôi ra khỏi gầm giường.
Cô ta mặc đồ đỏ, sắc mặt trắng bệch, trông rất kiều diễm.
Nhất là đôi mắt kia, không phải là ánh mắt vô hồn, mà tràn ngập căm thù.
Ánh sáng màu xanh lá lập lòe trong đôi mắt cô ta.
Cô ta nở nụ cười quái dị, lạnh giọng nói: “Các cậu muốn sờ tôi chứ gì? Tới đây! Cậu sờ đi!”
Nói rôi, cô ta kéo quần áo trước ngực ra, để lộ làn da trắng như tuyết.
Nhưng đối mặt với cảnh tượng kiều diễm này, tôi lại không nổi lên được một chút hứng thú, trong lòng đã tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Tôi muốn giấy dụa, nhưng không có tác dụng.
Bàn tay cô ta bóp chặt cổ tôi như kìm sắt.
Lúc sắp chết, đầu óc thiếu oxy, sức lực của tôi như dần dần bị xói mòn hết.
Sắc mặt cô ta trở nên dữ tợn, ánh mắt càng thêm ác độc, móng tay dài ra 10 cm, dần dần kê sát cổ tôi, giống như đang hưởng thụ thú vui giết người.
Tôi cảm thấy trên cổ đau đớn, cảm giác đau nhanh chóng lan truyên khắp toàn thân, trên người nổi da gà.
Tôi không có sức chống cự, chỉ có thể chờ chết.
Song đúng lúc này, tiếng quát của bà cốt vang lên trước cửa phòng của tôi: “Nghiệp chướng! Mày dám!”
Ngay sau đó, một nắm tro hương bị bà cốt ném về phía này.
Chị dâu cất tiếng thét chói tai, có vẻ rất đau đớn, ném tôi xuống rồi chạy ra từ cửa sổ.
Tôi ngã trên mặt đất, há mồm hít thở, ho khan dữ dội.
Nếu bà cốt tới muộn một bước thì có lẽ tôi sẽ xuống dưới cùng với đám anh em họ của tôi.
Cổ tôi liên tục chảy máu, nhưng may mà không tổn thương khí quản và động mạch.
Bố mẹ luống cuống muốn băng bó cho tôi, nhưng bị bà cốt ngăn cản.
Bà ấy sắc mặt khó coi túm một nắm tro hương trong túi, đặt lên vết thương cho tôi.
“Xèo xèo… Tiếng động như chiên giòn vang lên, tôi không nhịn được cất tiếng kêu đau đớn.
Cảm giác đau đớn quá dữ dội, trước mắt tôi bỗng tối om, rõ ràng hôn mê bất tỉnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...