Vợ Ma Thật Đẹp Án Mạng Đêm Tân Hôn


“Cô có biết lão già đó tên gì không?” Tôi thở dốc hỏi.
“Tôi chỉ biết dưới khóe mắt phải của ông ta có nốt ruồi, không biết ông ta tên gì? Ma nữ đáp.
Nghe vậy, trái tim tôi run lên, sống lưng cảm thấy lạnh buốt, như rơi xuống hầm băng.

Dưới khóe mắt
phải của sự phụ có một nốt ruồi...
Chẳng lẽ tất cả là do sự phụ sắp đặt? Tại sao? Tôi càng ngày càng cảm thấy bất an.

Nếu tất cả đều là do
sự phụ sắp đặt thì dụng ý của ông ta...
Tôi không nhịn được khẽ run lên, trái tim lạnh buốt.

Ông ta đang nghi ngờ tôi! Nếu tôi chỉ dùng mấy thứ
mà ông ta chỉ bảo đối phó với ma nữ này thì hơi khó, một khi ma nữ phát cuồng, tôi cùng lắm chỉ có thể tự
bảo vệ mình mà thôi, không thể tiêu diệt được cô ta.

Còn nếu tôi thật sự dùng lá bùa thâm ảo kia giết con
ma nữ này, sau đó lại gọi điện báo với sự phụ là đã thu phục thì hậu quả...
Tôi không dám suy nghĩ hậu quả! Tuy nhiên tôi phỏng đoán chắc lúc đó mình sẽ không khá hơn Giang
Hàn là bao.
Thi thể của cô chôn ở đâu? Để tôi xem ông ta đã làm trò gì? Tôi miễn cưỡng bình tĩnh lại, đen mặt nhìn
ma nữ: “Tốt nhất cô hãy thành thật một chút, vừa rồi cô cũng chứng kiến thủ đoạn của tôi rồi đấy, đừng có
đùa giỡn với tôi.”
Ma nữ sợ hãi nhìn tôi, chỉ lên trần nhà phòng khách, cẩn thận nói: “Chỗ đó giấu một phần, trong phòng
ngủ chính cũng có một phần.”
Nghe hơi ghê tởm.


Tôi cũng bất chấp tất cả, đi hủy bỏ trần nhà theo vị trí mà cô ta chỉ.

Có lẽ chất lượng
trang hoàng của khu chung cư cao cấp này rất xịn, cũng rất đẹp, cho nên gia đình mới chuyển vào đây cũng không sửa chữa, chứ không thì chắc chắn đã phát hiện thi thể bị phân giải của Lý Băng.
Thi thể của Lý Băng bị chia thành mấy bộ phận, đều bỏ vào túi vải dù đen.

Mở ra xem thì bên trong chất
đầy vôi và những thứ khác, chống phân hủy rất kỹ càng.

Tôi bịt miệng, cố nén cảm giác buồn nôn nhìn tay
chân cụt của Lý Băng.

Trong mấy cái túi vải dù này đều có mấy lá bùa dán trên thi thể của cô ta.

Phù văn
trên lá bùa, sư phụ đều chưa từng dạy cho tôi, nhưng tôi từng thấy trong cuốn nhật ký của Giang Hàn.

Nói
cách khác, đúng là thủ đoạn của sư phụ.
Tôi đen mặt, không phải là người trong kính giở trò, mà là sự phụ thăm dò tôi! Tôi trầm ngâm, suy nghĩ
mau chóng thay đổi, Lý Băng thì đứng cách đó không xa cẩn thận nhìn tôi, không có vẻ oán độc dữ tợn như
trước mà trở nên ngây thơ đáng thương, cứ như sợ tôi làm gì cô ta.

Tôi biết cô ta ít nhiều gì cũng đang đóng
kịch, nhưng tôi không so đo, trầm giọng nói: “Thành thật ở đây, chờ tôi quay về”
Nói xong, tôi xoay người rời khỏi căn nhà này.

Tôi xuống lầu tìm đến ông chủ Vương, ông ấy đang nôn
nóng chờ đợi.

Tôi nói cho ông ấy biết thứ tôi đang cần, ông ấy hơi kinh ngạc nhìn tôi, nhưng cũng không hỏi
nhiều mà gọi điện thoại kêu người đi lấy.
Không lâu sau, bảo vệ khu chung cư chạy tới, xách theo một thùng xăng, chính là thứ tôi cần.

Tôi xách
thùng xăng quay lại căn phòng đó, đổ lên thi thể của Lý Băng, châm lửa đốt cháy.

Để tránh cháy lan ra ngoài,
tôi chỉ đổ một chút xăng.
Khói đặc cuồn cuộn, cũng may tòa nhà này không có gia đình khác, không thì chắc sẽ có người báo
cảnh sát.

Lúc tôi đi lên cũng đã nhắc nhở ông chủ Vương, cho nên dù có khói đặc bay ra thì cũng không có
vấn đề gì.
Lý Băng đứng cách đó không xa nhìn tôi đốt cháy thi thể của mình, sắc mặt rất phức tạp.


Tôi nhìn cô ta
nói: “Lá bùa nhốt cô ở đây đã bị hủy, cô còn không đi đi?”
Lý Băng kích động nhìn tôi, đồng thời vẻ mặt cũng rất phức tạp, cảm kích nói: “Cảm ơn!”
Tôi khoát tay: “Đừng vui mừng quá sớm.

Lúc trước cô đã bị tôi gây thương tích, trạng thái hiện tại cùng
lắm chỉ có thể duy trì được ba ngày.”
“Đủ rồi.

Ba ngày đủ để tội giết ông ta!” Lý Băng cắn răng oán hận.
Cô ta có oán khí rất nặng đối với ông đại gia kia, tôi cũng khó mà nói cái gì.
“Oan có đầu nợ có chủ, đừng vạ lây người khác, đi đi”
Tôi vừa dứt lời, cô ta lập tức biến mất không thấy.
Tôi không thể giết cô ta, chỉ còn cách cho cô ta mau chóng rời khỏi nơi này, không thì chuyện kế tiếp sẽ
rất khó bịa đặt.

Thi thể của cô ta đã bị đốt cháy đen thui, tôi dùng túi vải màu đen đựng thi cốt, mang ra khỏi
căn phòng này.
Sau khi xuống lầu, tôi đưa túi vải đen cho ông chủ Vương.

Ông chủ Vương cũng đoán được đây là thứ gì,
sắc mặt rất khó coi, chần chờ nhìn tôi: “Thầy Trương, trong này.”
“Tìm một nghĩa địa chôn đi” Tôi ngắt lời ông ấy, sau đó đi sang một bên, lấy di động ra.
Tôi gọi điện cho sự phụ.

Vừa bắt máy, sự phụ thở dài nói: “Giờ thì hết hy vọng rồi đúng không? Về đi, bây
giờ thực lực của con còn..”
“Sư phụ, ma nữ kia chạy rồi!” Tôi ngắt lời sư phụ, nói: “Nhưng con đã tìm được thi thể của cô ta, bị phân
thấy giấu trên trần nhà, quá tàn nhẫn!”
“Chạy ư?” Giọng nói của sự phụ trở nên quái dị: “Con có chắc ma nữ không còn ở đó không?”
“Vâng, con chắc” Tôi đáp: “Con đã đốt cháy thi thể của cô ta.”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó giọng nói ôn hòa của sự phụ lại truyền đến: “Không tồi, không
làm sư phụ mất mặt, có thể tìm được thi thể của ma nữ coi như có bản lĩnh”
“Sư phụ, có phải bây giờ con không cần quay về nữa không?” Tôi khẽ hỏi.
Sư phụ lại im lặng một chút, sau đó thở dài, nói: “Người trẻ tuổi ở bên ngoài lang bạt cũng tốt, có rảnh thì
đừng quên trở về thăm thầy là được.

Được rồi, không còn chuyện gì thì thầy cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn di động.

Bất kể lần này có phải là thăm dò hay
không, cũng bất kể sư phụ có phải đang nghi ngờ tôi hay không, tôi chỉ có thể làm đến nước này.

Sau này
phải càng cẩn thận hơn.
Xử lý xong chuyện này, ông chủ Vương rất phấn khởi, theo lời ông ấy thì cuối cùng cũng được yên lòng.
Ông ấy mời tôi ăn cơm tối, sơn hào hải vị, đủ các món ngon.

Tôi cũng cùng ông ấy uống chút rượu.
Trên bàn tiệc, ông chủ Vương lấy một tấm chi phiếu hào phóng đưa cho tôi.

Con số Arab trên chi phiếu
thực sự khiến tôi động lòng, nhưng lần này tôi không dám nhận.

Chuyện lần này vốn dĩ có sự phụ tôi nhúng
tay vào, bây giờ chỉ cần là chuyện liên quan tới sự phụ, tôi nhất định phải cẩn thận từng bước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận