Mặc dù không biết la bàn này bị gì, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng chắc chắn không phải là chuyện tốt lành.
Giang Hàn cau mày nhìn cổng nhà bác cả, khẽ lẩm bẩm gì đó.
Kế tiếp anh ta cất la bàn vào trong lòng, lấy ra một lá bùa vàng gấp thành hình tam giác đưa cho tôi.
“Cầm lấy phòng thân.” Giang Hàn nhìn cổng nhà bác cả, ánh mắt sáng quắc: “Cẩn thận một chút, theo sát tôi, đừng cách quá xa.”
Nghe vậy, tôi khẽ run lên, vội tiếp nhận lá bùa tam giác, nắm chặt trong tay.
Giang Hàn rút ra một thanh kiếm gỗ dài nửa mét như dao găm, màu đỏ thẫm, bên trên còn khắc phù văn phức tạp, sau đó nhẹ nhàng đẩy cổng nhà bác cả, tôi với Giang Hàn đi vào.
Vừa bước vào nhà bác cả, tôi lập tức nhận thấy nhiệt độ không khí ở đây thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Đó không phải là ảo giác của tôi, mà thực sự là do nhiệt độ ở đây rất thấp, lúc thở ra có thể thấy sương trắng.
“Khí âm sát rất nặng.” Sắc mặt Giang Hàn nặng nề, khẽ nói: “Nơi này đã bị coi là hung trạch, chắc sẽ rất khó đối phó…”
Anh ta còn chưa dứt lời thì một cơn gió âm đột ngột xuất hiện, đóng cánh cổng sau lưng chúng tôi.
Tôi căng thẳng, tay run lên, suýt nữa ném lá bùa Giang Hàn đưa cho mình: Còn Giang Hàn chỉ liếc nhìn cánh cổng bị đóng rồi lại quay sang nhìn chằm chằm nhà chính, lẩm bẩm: “Thứ này chơi trò đó là sao? Vốn dĩ ông đây cũng không muốn đi!”
Nói rôi, anh ta dân dân tới gân nhà chính, tôi bám sát theo sau, tim đập thình thịch.
Cửa nhà chính cũng khép hờ.
Sau khi mở ra, mùi máu tanh ập tới.
Bật đèn lên thì có thể rõ ràng thấy vẫn còn vết máu khô quắt trên mặt đất, nhưng không thấy thi thể của bác cả với bác gái.
Mấy ngày hôm trước bác cả với bác gái chết ở đây, cũng không biết bố tôi với chú ba chú tư xử lý thế nào.
Giang Hàn làm lơ vết máu trên sàn nhà, nhìn căn phòng bên trái, trâm giọng hỏi: “Đây chính là phòng cưới của anh họ cậu hồi còn sống?”
Tôi gật đầu.
Giang Hàn nhìn chằm chằm cửa phòng, trâm ngâm một hồi rồi trầm mặt đẩy cánh cửa đó ra.
Bật đèn lên, phòng cưới của anh họ rất sạch sẽ, chắc là do bác cả với bác gái dọn dẹp.
Mặc dù anh họ và chị dâu đã chết, nhưng trong phòng vẫn trang trí giống hệt lúc họ kết hôn.
Đầu giường dán chữ hỷ, ra giường đỏ rực, chăn đỏ rực, trông rất náo nhiệt.
Chẳng qua sau khi bước vào căn phòng này, tôi lại không cảm nhận được bầu không khí vui vẻ mà chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, khiến tôi không nhịn được rùng mình.
Thứ chủ yếu khiến tôi ớn lạnh là trên giường của anh họ có hai người đang nằm, bác cả và bác gái.
Họ nằm yên trên giường, tròng mắt trợn ngược, sắc mặt trắng bệch, vết máu chung quanh lỗ thủng trên cổ đã biến thành màu đen.
Thi thể họ xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là bố tôi với chú ba chú tư làm.
Tình huống này rất quái dị, chân tôi hơi nhữn ra, tim đập thình thịch.
Sau khi vào phòng, Giang Hàn nhìn chằm chằm bác cả bác gái nằm trên giường, sắc mặt càng trâm hơn.
Anh ta lại lấy la bàn ra, kim chỉ trên la bàn rung dữ dội hơn, chỉ thẳng vào hai thi thể trên giường.
Giang Hàn cất la bàn vào lòng, lấy một lá bùa màu vàng, vừa lẩm bẩm vừa run tay lên, lá bùa vàng bỗng dưng bắt lửa.
Sau khi ánh lửa trên bùa vàng biến mất, Giang Hàn ngẩng đầu nhìn trân nhà, sắc mặt khó coi.
Tôi cũng nhìn lên trần nhà.
Hình như có sương mù đang ngưng tụ trên trần nhà, gió âm thổi qua, nhiệt độ trong phòng lại hạ xuống một ít, lạnh lẽo thấu xương.
“Hết đêm gió lạnh thổi xà nhà, đáng thương âm minh quỷ quái sinh…” Giang Hàn hít vào một hơi, sắc mặt khó coi nói: “Mẹ nó, đây là sắp xác chết vùng dậy rồi!”
Nói rồi, anh ta nhanh chóng bước đến bên giường, cắn đầu ngón tay chấm hai vết máu lên trán bác cả bác gái, sau đó lấy hai tấm bùa vàng trong túi dán lên trán họ.
“Đừng đứng ngây ra đó, giúp đỡ đi!”
Giang Hàn kêu tôi.
Tôi hoàn hồn lại, vội vàng đi đến bên giường nhìn thi thể của bác cả bác gái, khẩn trương nuốt nước miếng.
“Làm… Làm thế nào?” Tôi run giọng hỏi.
Giang Hàn lấy mấy đoạn tơ hồng từ trong túi, trên tơ hông còn buộc đồng tiền nho nhỏ, chia cho tôi hai sợi.
“Giúp tôi trói tay chân họ lại.
Giang Hàn vừa nói vừa bắt đầu trói tay chân bác cả bằng dây tơ hồng.
Tôi cũng không dám nói thêm gì mà vội vàng câm dây tơ hồng trói tay chân bác gái.
“Ê… Sẽ không thật sự xác chết vùng dậy đâu nhỉ?” Tôi rất sợ hãi, tay run rẩy buộc dây tơ hồng lên tay chân bác gái.
Giang Hàn không để ý tới tôi, sắc mặt rất khó coi.
Tôi không nhịn được hỏi tiếp: “Không thể xử lý luôn à?”
Nếu đã phát hiện vấn đề thì tại sao không xử lý luôn? Ví dụ như trực tiếp thiêu hủy, chẳng phải càng đơn giản hơn sao?
Có lế đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, Giang Hàn liếc nhìn tôi, trâm giọng nói: “Không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Âm khí quá nặng, không thể xử lý bằng phương pháp bình thường.
Tôi chỉ có thể tạm thời ngăn chặn khí âm sát, trở về phải tìm sư phụ tôi đến xử lý, không thì… Ủa?”
Còn chưa nói hết câu, Giang Hàn bỗng nghi hoặc nhìn bác cả bác gái đã bị chúng tôi dùng tơ hồng trói tay chân.
“Sao… Sao vậy?” Giang Hàn đột nhiên lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến tim tôi đập hụt một nhịp.
Giang Hàn không để ý tới tôi, vẫn nhìn chằm chằm hai thi thể trên giường, sắc mặt khó coi thì thào: “Không đúng! Thủ đoạn của tôi sao lại không có hiệu quả gì?
Sao âm khí vẫn nặng như vậy?”
Anh ta ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Tôi nhìn lên theo ánh mắt anh ta, sương mù vẫn không tan biến, hình như còn dày hơn vừa rồi một chút.
“Không đúng, tại sao lại như vậy?”
Sắc mặt Giang Hàn càng khó coi.
Anh ta vội vàng lấy la bàn ra, kim chỉ của la bàn vẫn rung dữ dội, chỉ vào thi thể của bác trai bác gái.
“Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?”
Giang Hàn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là bùa của mình không có tác dụng…
Còn chưa dứt lời, ngọn đèn trong phòng bỗng lóe lên, sau đó căn phòng trở nên tối sâm.
Đúng lúc này, sắc mặt Giang Hàn thay đổi, hét lên: “Mau rời đi, dưới giường có…
Bỗng dưng, hai tay từ dưới gầm giường thò ra, bắt được cổ chân của tôi và Giang Hàn.
Bàn tay lạnh lẽo thấu xương, hơn nữa rất khỏe, cảm giác như sắp bóp nát cổ chân tôi.
Một cái đầu thò ra từ dưới giường, mái tóc dài xõa tung, dính đầy máu đen, nở nụ cười dữ tợn, chính là chị dâu.
“Lần này, còn ai có thể cứu cậu?” Chị dâu nhìn tôi bằng ánh mắt xanh lè, tràn đầy âm ngoan.
Trái tim tôi suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, kinh ngạc nhìn chị dâu bò ra từ gâm giường, sức lực như bị hút đi hết.
Đúng lúc này, Giang Hàn hét lên, thanh kiếm gỗ trong tay anh ta đâm vào vai chị dâu.
Chị dâu cất tiếng hét thê lương, bàn tay túm chân tôi thả lỏng một chút.
Ngay sau đó, Giang Hàn đạp tôi một phát khiến tôi bay ra ngoài cửa phòng, quát lên: “Đến cửa hàng áo liệm ở phố tây tìm sư phụ của tôi…
Còn chưa dứt lời thì chị dâu đã hét lên, lôi Giang Hàn xuống gầm giường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...