Hà Quân toàn thắng, một chiến thắng vẻ vang và đầy ngoạn mục, đến cả ba tôi còn cảm thấy bất ngờ về chiến thắng đầy thuyết phục này của anh ấy.
Mọi người đều nghĩ nhà họ Trịnh tranh đấu ít nhất phải trên 3 tháng mới có được kết quả sơ bộ.
Vậy mà thật không thể ngờ được rằng, chỉ mới có đến chưa đầy 2 tháng thì Hà Quân đã giành được toàn thắng.
Mặc dù thống nhất được lãnh thổ nhưng hậu quả để lại cũng quá nặng nề, Trịnh gia ít nhất phải từ 1 đến 2 năm mới có thể ổn định lại như trước được.
Nhưng mà như thế này đã là quá tốt rồi, tôi không dám trông mong nhiều hơn, cũng cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Hà Quân, anh ấy sẽ không bao giờ làm cho tôi và Trịnh gia phải thất vọng.
Quay lại chuyện của tôi, hôm đó tôi đề nghị ly hôn với Thế Nam.
Thế Nam không nói đồng ý hay là không đồng ý, anh ấy chỉ bảo là cần có thêm thời gian để suy nghĩ, sau đó ôm Diệu Nhàn rời đi, mất tích luôn tới tận bây giờ…
Thật ra thì như vậy cũng tốt, nếu bọn tôi cứ thế mà ly hôn thì sẽ đỡ giày vò cho tôi hơn, Thế Nam cũng sẽ có thêm thời gian để giải quyết công việc.
Còn về tương lai sau này sẽ như thế nào, vậy thì cứ để thời gian từ từ trả lời vậy!
*
Tôi rời khỏi phủ Hạ, trước khi đi tôi có xin phép mẹ chồng tôi đàng hoàng, lúc đi còn dặn dò Phúc Bảo vài câu rồi mới yên tâm mà rời đi.
Mẹ chồng tôi cũng không hỏi là tôi muốn đi đâu, bà giống như đã được Hồng gia dặn dò từ trước, vậy nên thái độ của bà đối với tôi cực kỳ điềm nhiên.
Tôi cũng không biết Hồng gia đã nói gì với bà, nhưng nếu bà đã không khắt khe với tôi, vậy thì tôi cũng sẽ không hỏi gì đến.
Hiếm hoi lắm Hà Quân mới có được một chút thời gian rảnh rỗi, anh ấy hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, hai anh em gặp mặt trò chuyện một lát.
Ăn xong bữa cơm, Hà Quân lúc này mới quan tâm mà hỏi tôi.
– Em định ở khách sạn bao lâu? Sao không về nhà ở? Con gái ở khách sạn một mình không tốt đâu, hay là về nhà anh?
Tôi lắc lắc đầu, múc muỗng kem cuối cùng cho vào miệng, giọng tôi ồm ồm.
– Em ở khách sạn vẫn tốt mà, với lại em cần sự yên tĩnh, cũng không muốn mọi người để ý nhiều đến em, bất tiện cho cả hai bên.
Hà Quân có chút không yên lòng, anh lại hỏi.
– Vậy còn em và Hồng gia… hai người là sao vậy? Hồng gia cũng muốn ly hôn?
Tôi nhún vai, bình thản đáp.
– Em nghĩ… có lẽ là như vậy.
Cũng gần hai tuần rồi, anh ấy không nói gì với em, không gọi điện, không nhắn tin, bọn em có lẽ là kết thúc thật rồi, như vậy cũng tốt.
À, mà chuyện em nhờ anh, anh điều tra được chưa?
Hà Quân gật đầu.
– Anh điều tra rồi, cô gái gì đó vẫn bình thường, sức khỏe vẫn rất tốt, nhưng mà gần đây bác sĩ tâm lý rất thường hay lui tới khám cho cô ta, anh cũng không rõ là cô ta bị cái gì.
Hiện tại Hồng gia sắp xếp cho cô ta ở nhà riêng, tai tiếng trên mạng xã hội cũng dẹp hết rồi, không còn xót lại tin đồn gì về cô ta nữa…
Tôi khẽ gật gù, trong lòng thầm cảm thán Diệu Nhan này sao mà tốt số quá.
Tôi thì chỉ có thể trả thù được như vậy, làm xong bao nhiêu chuyện xấu đó với chị ta thì coi như xong, không muốn nhắc đến ân oán trước kia nữa, rất mệt mỏi!
Kiếp trước chị ta giết chết tôi, kết liễu cuộc đời của tôi trong nhục nhã, đã vậy tôi còn bị người đời cười chê là “đàn bà tham dục” lén chồng đi ngoại tình.
Vậy nên khi sống lại một kiếp này, tôi đã nghĩ trong đầu là phải một mạng đổi một mạng với chị ta, vậy thì mới có thể thỏa được cơn hận trong lòng tôi.
Làm sao có ai hiểu được cái cảm giác bất lực và thống khổ của rượu độc chảy vào trong miệng, rượu chảy vào đến đâu thì da thịt tôi như hoại tử đến đó, xuất huyết đến nôn ra máu cục liên tục.
Lục phủ ngũ tạng của tôi thì như bị phá nát, nóng rát đau đớn đến tột cùng.
Đừng nói là gãy 30 cái xương cùng một lúc, đến gãy cả 50 cái xương cũng không so bì được với cảm giác kinh khủng này…
Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện tôi đã chết như thế nào là bản thân tôi lại không nhịn được mà run rẩy.
Diệu Nhàn giết chết cuộc đời tôi, giết chết tương lai của tôi, chị ta khiến cho ba mẹ tôi mất con, ông nội tôi mất cháu.
Đã bi kịch như vậy mà người nhà tôi còn không dám nhận tôi, bởi vì tôi là một con đàn bà ti tiện, có chồng đẹp, gia thế khủng, vậy mà vẫn dâm ô đi ngoại tình…
Đùa, một kiếp sống trong tủi nhục như vậy, khổ sở hèn hạ như vậy, vậy mà khi sống lại, lại không đủ ý chí mà giết chết kẻ thù của mình.
Với khả năng của tôi, với gia thế khủng của tôi, với quyền lực chống Trời của nhà họ Hoàng mà không “thủ tiêu” được một người, xem ra là do năng lực của tôi vẫn không đủ rồi.
Mà thôi đi vậy, nghiệp quả ân ân oán oán biết đến bao giờ mới hết, chừa cho chị ta một con đường sống, cũng như là chừa cho tôi một con đường “thiện lương” để mà quay đầu…
Tôi không bình luận gì, chỉ gật đầu chấp nhận.
– Em đánh chị ta thành ra như vậy mà chị ta vẫn không sao, xem ra Hồng gia nhà em vẫn tận lòng tận tâm với người phụ nữ đó quá.
Em thua thật rồi, thua đến hai lần, không còn từ ngữ nào để bình luận thêm nữa…
Hà Quân nhíu mày khó hiểu nhìn tôi:
– Cái gì thua đến hai lần? Em nói gì mà sao anh không hiểu gì hết vậy Ngọc? Nếu em vẫn còn ghét cô ta thì em chỉ cần nói một tiếng với Hồng gia là được mà.
Anh không tin là Hồng gia dám phớt lờ lời nói của em… em đừng hiểu lầm cậu ấy nữa.
Tôi đối với chuyện của Thế Nam và Diệu Nhàn đã không còn thiết tha gì nữa rồi, cơ bản là tôi biết Thế Nam sẽ không để mặc Diệu Nhàn sống chết không rõ.
Việc anh ấy cưu mang Diệu Nhàn, tôi đã lường trước được, cũng không cảm thấy khó chịu quá đáng.
Anh ấy muốn thế nào cũng được, tôi càng phớt lờ thì anh ấy sẽ càng lạnh tâm, như vậy thì Vạn Hồng mới có thể được cứu.
– Em không có hiểu lầm, bọn em là nên kết thúc, như vậy là cách tốt nhất rồi.
À mà đừng nói đến việc của em nữa, phiền muộn lắm, anh nói về chuyện của anh đi, bây giờ anh thấy sao rồi?
Hà Quân khi nhắc đến chuyện của Trịnh gia, biểu cảm của anh ấy rất phấn khởi, sắc mặt tươi tắn, anh ấy kể cho tôi nghe rất nhiều việc về quá trình tranh đấu.
Nói xong một hồi, câu chốt hạ của anh ấy lại khiến tôi khá là hoang mang.
Tôi nghe mà không hiểu, vội hỏi lại:
– Sao lại cảm ơn Thế Nam? Anh ấy thì có liên quan gì đến việc của nhà mình?
Ánh mắt của Hà Quân có chút lảng tránh, anh ấy có do dự, có nghĩ ngợi, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước ánh mắt mong mỏi của tôi.
Khoảng chừng hơn phút sau, tôi mới nghe giọng anh ấy trả lời.
– Chuyện này… anh không biết Hồng gia có muốn để em biết hay không.
Nhưng anh nghĩ trước sau gì thì em cũng sẽ biết, và quan trọng nhất là anh không muốn nhìn thấy vợ chồng em phải bỏ nhau chỉ vì hiểu lầm không đáng có.
Thực ra thì chiến thắng của anh ở Trịnh gia, có hơn phân nửa công sức là nhờ vào Hồng gia nhà em.
Trong gần hai tháng qua, là một mình Hồng gia ở sau tiếp sức, vậy nên anh mới có thể dễ dàng giành được chiến thắng như vậy…
Tôi bật người ngồi thẳng dậy, ngớ người hỏi lớn:
– Sao? Anh nói… Thế Nam ở sau lưng giúp đỡ anh? Anh nói thật không vậy? Làm sao lại có chuyện đó được chứ?
Nghe tôi hỏi, Hà Quân không do dự mà gật đầu xác nhận, thái độ của anh nghiêm túc hơn hẳn, anh giải thích rõ ràng mọi việc.
– Là thật, là Hồng gia nhà em ở sau tận lực giúp sức cho anh, nhưng đổi lại… anh ấy có một điều kiện trao đổi…
– Là điều kiện gì?
– Hồng gia nói rõ với anh, anh ấy thừa biết năm đó là ba có liên quan đến cái chết của Hồng Kỳ.
Trước hôm Hồng Kỳ đột tử, ông ấy có đến X Team để giải trí, cũng không rõ ở X Team, Hồng Kỳ đã dùng chất kích thích gì mà sang ngày hôm sau, ông ấy chết bất đắc kỳ tử… Nhưng mặc dù là ba có liên quan đến cái chết của Hồng Kỳ nhưng Hồng gia lại không chọn trả thù Trịnh gia, anh ấy nói với anh… anh ấy lựa chọn như vậy… tất cả là vì em…
Tôi đúng là đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, gần như là chấn kinh, tôi hỏi gấp.
– Vì em? Sao lại là vì em?
Hà Quân dường như là nói ra hết tất cả sự thật, anh không nói rất rõ ràng và rành mạch.
– Hồng gia nói với anh, anh ấy cũng đã có suy nghĩ sẽ trả thù nhà họ Trịnh, nhưng khi nghĩ đến em… anh ấy lại chọn rẽ đi hướng khác.
Lúc anh ấy nhắc đến em trước mặt anh, anh thật sự đã nhìn thấy được sự chân thành và xót xa trong ánh mắt của Hồng gia.
Ba… ông ấy chết không phải do Hồng gia hại mà sự thật là do cha con Hồng Kiên muốn giết người bịt đầu mối.
Vậy nên Hồng gia mới đến tìm anh, anh ta muốn anh và anh ta liên minh hợp tác.
Hồng gia sẽ ở sau hậu thuẫn dọn đường cho anh lên làm chủ tịch của Trịnh Thị.
Vì chỉ có chủ tịch của Trịnh Thị mới có được đặc quyền giữ chiếc chìa khóa của tủ bảo hiểm tuyệt mật.
Mà ở trong tủ bảo hiểm tuyệt mật đó có chứng cứ của ba liên kết với Hồng Kiên hại chết Hồng Kỳ.
Lúc đầu anh cũng không tin lời của Hồng gia nói, nhưng mãi cho tới khi anh cầm được hồ sơ chứng cứ mà ba để lại, anh mới thật sự cảm thấy nể sợ bản lĩnh hơn người của Hồng gia.
Hồng Thế Nam thật sự là quá mức thông minh, khả năng dự đoán của anh ta nằm ở cái tầm thượng thừa, mà mức độ ẩn nhẫn của anh ta cũng cực kỳ xuất sắt.
Không biết anh nói điều này em có tin hay không, nhưng chắc chắn rằng sự yếu thế của Thế Nam trong cuộc chiến ở Hồng gia… chỉ là đang đóng kịch mà thôi.
Dừng chút, Hà Quân lại tiếp tục lên tiếng, biểu cảm lần này có phần nghiêng về cảm xúc lo lắng nhiều hơn.
– Lúc Hồng gia đến tìm riêng anh, anh cảm thấy cực kỳ hoang mang và không dám tin tưởng vào lời đề nghị kia của anh ta.
Em cũng biết con người Hồng gia rồi đó, anh sợ là anh ta gài anh, gài anh để kéo Trịnh gia xuống hố.
Nhưng khi anh nghe anh ta nhắc đến em, anh lại cảm thấy, hóa ra tất cả mọi thứ mà Hồng gia làm đều là vì tương lai của em và anh ta.
Vụ việc năm đó em bị bắt cóc, em còn nhớ đúng không? Cũng là vì muốn cứu được em mà ba mới chịu khuất phục bắt tay với Hồng Kiên.
Việc đó Hồng gia nhà em cũng biết chứ, nhưng thay vì sẽ ghét bỏ cả em thì anh ta lại không muốn để em chịu tổn thương, một mình anh ta âm thầm chịu hết tất cả.
Trịnh gia không bị kéo xuống hố sâu cũng là nhờ em, nhờ em mà cho đến bây giờ, mặc dù đã trải qua vô số biến cố lớn nhưng Trịnh gia vẫn còn đứng được, tương lai lại có Hồng gia ở sau hậu thuẫn, không lo là không vựt dậy nổi.
Đợi đến khi trận chiến bùng nổ đến đỉnh điểm thì cũng là lúc Hồng gia ra tay lật lại thế cờ.
Chỗ anh cũng chuẩn bị sẵn hết cả rồi, giờ chỉ chờ đến lượt lên sàn là diễn thôi.
Thiên Ngọc, người đàn ông như Hồng gia, thật sự là hiếm có.
Anh ta vì em mà bỏ qua cả thù giết cha, người yêu em nhiều như thế, em còn lo sợ điều gì nữa.
Em có biết câu nói khiến anh cảm thấy xúc động nhất của Hồng gia là câu nói gì hay không?
Tôi lắc lắc đầu, nói không nên lời…
– Không…
Nhìn thấy tôi như sắp khóc đến nơi, Hà Quân không để tôi đợi lâu, anh liền nói thật nhanh, thật mạch lạc và đầy cảm xúc…
– Anh từng hỏi Hồng gia là anh ta có thấy hối hận khi lựa chọn bỏ qua cho nhà họ Trịnh hay không.
Hồng gia lúc đó nhìn anh, anh ta nói một câu thật sự khiến anh khâm phục.
Anh ta bảo là… anh ta muốn để cho em có nhà nội nhà ngoại để về, bản thân anh ta đã không có được cuộc sống trọn vẹn, vậy nên anh ta cũng không nỡ nhìn em chịu thiệt.
Hồng gia là vì hai chữ “không nỡ” mà chấp nhận buông xuống thù hận chỉ vì em, chân tình này… anh thật sự không dám xem thường…
Hồng gia… người đàn ông này… tôi muốn đi tìm anh ấy… muốn gặp mặt anh ấy ngay lập tức…
Trời ơi… đau lòng chết tôi rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...