Đêm khuya, trời quang mây tạnh, trên cánh đồng yên lặng như tờ, không khí của nơi đó rất rùng rợn...
Âu Dương Siêu tay cầm cờ đứng yên như một khoảng núi, đôi ngươi tia ra
hai luồng ánh sáng lạnh lùng khiến ai trông thấy cũng phải kinh hoàng,
không dám nhìn thẳng vào mặt chàng.
Giang Mẫn thư sinh mặc áo bạc rất anh khí, tay cầm bảo kiếm giơ lên
ngang hông đứng ở cạnh chàng, còn tám người bịt mặt chia ra làm hai
nhóm, sát cánh nhau đứng ở hai bên tả hữu của Âu Dương Siêu với Giang
Mẫn.
Trước mặt mọi người, là bọn cao thủ với các Chưởng môn nhân của bảy đại môn phái.
Mười mấy tay cao thủ của mấy đại môn phái này vẻ mặt hậm hực, trố mắt
lên nhìn bọn Âu Dương Siêu. Vẻ mặt ôn hòa thái độ ung dung, có lễ phép
của chúng xưa kia, lúc này đều biến đâu hết. Tuy tên nào tên ấy đều tức
hận, chỉ muốn xé xác Âu Dương Siêu ra làm muôn mảnh để trả thù cho mấy
chục đệ tử của chúng đã bị giết chết một cách thảm khốc.
Nhưng võ công của Âu Dương Siêu lại quá cao, khiến chúng hoảng sợ đến
mất hết hốn vía và cũng không còn can đảm ra tay tấn công nữa.
Hồi nãy, ngoài một số người của chúng chưa bị đả thương và giết chết đối phương chỉ có hai người thôi, mà chúng còn chẳng làm gì nổi, huống hồ
bây giờ chúng đã bị đả thương và giết chết gần nửa, và đối phương lại có thêm tám tay cao thủ bịt mặt...
Tất nhiên, nếu không có tám cao thủ đột nhiên ra tay, thì lúc này Âu
Dương Siêu đã bị chúng giết chết rồi. Nhưng bây giờ tình thế thay đổi
hẳn, Âu Dương Siêu đương mỏi mệt, không còn hơi sức nào nữa, nay đã mạnh trở lại.
Bọn người của bảy môn phái cũng biết rõ, lúc này muốn giết chết Âu Dương Siêu thật quả là khó hơn lên trời. Dù có thí mạng đi chăng nữa cũng
uổng công thôi.
Loài sâu bọ còn ham sống huống chi con người, ai mà chả sợ chết. Và cũng không ai dám chết trong trường hợp lấy trứng chọi đá, toi mạng một cách oan uổng như vậy. Cho nên chúng chỉ uất hận, tức giận thôi, lửa phục
thù ở trong người chúng bốc cháy ngùn ngụt làm cho giòng máu sôi sùng
sục các huyết quản như sắp nổ tan vậy.
Nhưng chúng cố nghiến răng mím môi chịu nhìn, đành đè nén ngọn lửa căm
thù xuống. Trên mặt đất, mấy cái xác nằm ngổn ngang máu me đầm đìa,
khiến ai trông thấy cũng phải kinh hoàng. Cũng may Âu Dương Siêu tấn
công công một thế đó rồi không tiếp tục tấn công nữa mà còn ra lệnh cho
tám người bịt mặt ngăn cản bọn người phản công lại, bằng không những xác nằm ở trên mặt đất ít nhất cũng có thêm vài ba cái nữa.
Hiển nhiên quần hùng của bảy môn phái đã mất hết hào khí phản công rồi,
nhưng lại không tiện rút lui ngay, vì rút lui như thế họ không cam tâm
chút nào.
Lúc này Âu Dương Siêu muốn lút lui, tất nhiên quần hào không sao ngăn
cản nổi, nhưng chàng lại là người rất kiêu ngạo, dù tình thế nguy nan
như hồi nãy mà còn không chịu rút lui, huống hồ là lúc này.
Quần hào không chịu rút lui, Âu Dương Siêu không chịu bỏ đi, đôi bên cứ
đứng cách nhau hơn trượng mà nhìn nhau như vậy. Cục diện trở nên gây
cấn, hình như chỉ va chạm một chút là trận đấu sẽ bùng nổ liền.
Bốc Thông bỗng cười khì một tiếng, nhìn quần hào, lạnh lùng nói :
- Lão phu khuyên các ngươi hãy nên biết điều một chút mau rút lui đi thì hơn.
Tĩnh Không đại sư, Chưởng môn nhân của phái Nga Mi, bỗng trợn ngược đôi lông mày lên, nhìn Âm Phán Bốc Thông mà hỏi :
- Thí chủ là cao nhân của nơi nào? Xin cho bần tăng danh hiệu.
- Tên hiệu của lão phu là gì. Tốt hơn hết đại hòa thượng đừng nên hỏi tới!
Giang Kiện Tài cũng cười nhạt một tiếng xen lời nói :
- Đằng nào các người cũng là những kẻ không dám trông thấy mặt người, Chưởng môn đại sư hà tất phải hỏi y như thế làm chi!
Âm Phán nghe nói liền quát lớn :
- Giang Kiện Tài! Ngươi táo gan thật, dám nói hỗn như vậy?
- Nói hỗn đấy thì ngươi làm gì được lão phu nào?
- Lão phu sẽ...
Âu Dương Siêu bỗng xua tay ra hiệu, nên Âm Phán không dám nói tiếp.
Âu Dương Siêu đưa mắt liếc nhìn đối phương một lượt, rồi trầm giọng nói :
- Bây giờ tại hạ trịnh trọng thanh minh một lần nữa, những môn hạ đệ tử
của các người bị giết ở các nơi không phải do tại hạ giết đâu.
Nói tới đó, chàng ngừng giây lát lại nói tiếp :
- Tên mạo danh tại hạ là ai, tại hạ tin chắc việc này thế nào cũng có
một ngày tại hạ sẽ tìm ra manh mối. Bây giờ tính đến ngày hẹn ước ở trên núi Hoàng Sơn chỉ còn có hơn hai mươi ngày thôi. Nếu các vị tin lời của tại hạ, xin hãy tạm nhẫn nại chờ đến ngày hẹn ước ở trên núi Hoàng Sơn
hãy nói chuyện sau, bằng không...
Tĩnh Hư đạo trưởng xen lời hỏi :
- Bằng không thì thế nào?
- Tùy theo ý các ngài.
Tĩnh Không đại sư bụng bảo dạ rằng:
“Cứ cân nhắc tình hình đêm nay, chúng ta không làm gì nổi y đâu. Nếu còn kéo dài tình thế này chúng ta chỉ còn bị tổn thương thêm thôi chứ không có ích lợi gì cả. Chưa biết chừng tất cả những tinh anh của bảy đại môn phái sẽ bị hủy diệt cả ở nơi đây cũng nên! Chi bằng, nhân lúc này,
chúng ta hãy rút lui trước đã, qua nốt đêm nay rồi hãy tính toán sau”.
Nghĩ như vậy, y liền từ từ nhìn Âu Dương Siêu rồi đáp :
- Thí chủ luôn mồm không nhận những vụ thảm án đó không phải do mình gây nên, hoặc giả bên trong còn có uẩn tình gì khác cũng chưa biết chừng.
Nhưng thí chủ chưa có bằng cớ cụ thể để cho bần tăng và các người tin
tưởng được.
Giang Mẫn lớn tiếng đáp :
- Tiểu sinh chẳng nói cho các vị là gì? Tiểu sinh chứng minh không phải là y đã ra tay.
Tĩnh Không đại sư vừa cười vừa nói tiếp :
- Vụ huyết án giết chết mấy chục nhân mạng như vậy quan trọng lắm, thí
chủ chứng minh một cách vô bằng cớ như thế này, không những nhóm bần
tăng chúng tôi không tin, mà đến đứa trẻ lên ba cũng không thể nào tin
được.
Giang Mẫn hậm hực nói tiếp :
- Các người tự cho là nhân sĩ của danh môn chính phái, ngày thường lúc
nào cũng làm ra vẻ đứng đắn và giàu hiệp nghĩa. Hình như trong võ lâm
trừ các người ra, thì không còn người nào tử tế hết. Sự thật, hừ!...
Nói tới đó, chàng bỗng cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ khinh rồi mắng chửi :
- Các người không ai là không ngông cuồng tự phụ, không phân biệt phải
trái vô liêm sĩ, chỉ được vẻ quân tử bề ngoài thôi, chứ sự thật thì
trong lòng gian giảo và dối trá vô cùng.
Bọn người của bảy đại môn phái bị chàng ta mắng chửi như vậy tức giận vô cùng, mặt đều biến sắc, người run lẩy bẩy.
Tĩnh Không đại sư tuy là một cao tăng rất thuần tính, nhưng nghe thấy
Giang Mẫn mắng chửi như vậy, cũng phải cau mày lại, mặt biến sắc trợn
tròn đôi mắt lên nhìn Giang Mẫn và quát bảo :
- Thí chủ còn ít tuổi trông mặt mũi lại rất khôi ngô, không ngờ ăn nói
lại khắc độc đến thế! Không khác gì một kẻ vô học. Chẳng hay...
Đại sư nói tới đó, bỗng cảm thấy mình là Chưởng môn của một môn phái,
trước mặt đồ đệ và quần hùng mà lên tiếng mắng chửi đối phương như thế
sẽ bị người ta chê cười cho ngay, cho nên ông ta nói tới đó liền ngắt
lời, không dám nói tiếp, chỉ hờn giận liếc nhìn Giang Mẫn thôi. Giang
Mẫn rất thông minh đã biết Tĩnh Không đại sư nói gì rồi, chàng định nói
khích vài câu để cho ông ta tức tối một phen, như vậy mới bõ tức, vì
những người đó không tin tưởng mình, vì thị nhiều người hà hiếp người
ít... Nhưng khi chàng vừa lên tiếng định nói thì Âu Dương Siêu đã cười
nhạt và nhìn thẳng vào Tĩnh Không đại sư, lạnh lùng nói :
- Đại sư muốn tại hạ chứng minh phải không? Tại hạ xin tuân lệnh, nhưng chỉ sợ đại sư vẫn không chịu tin thôi.
Tĩnh Không đại sư nghiêm nghị đáp :
- Đáng tin thì tin, nhưng phải có bằng cớ hẳn hoi thì bần tăng mới có thể tin được.
Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng, nói tiếp :
- Đã có bài học trước, khi nào tại hạ lại ngu xuẩn mà chỉ đưa những bằng chứng bằng lời lẽ suông như hồi nãy để tốn hơi mất sức, và tốn thì giờ
làm chi?
Tĩnh Không đại sư gật đầu nói tiếp :
- Xin thí chủ cứ nói thẳng, bần tăng sẵn sàng rửa tai nghe.
Lúc ấy, Tĩnh Hư đạo trưởng với sáu Chưởng môn nhân cùng quần hùng đứng
lẳng lặng ở một bên, lắng tai nghe hai người nói chuyện. Ai nấy đều thắc mắc vô cùng, không hiểu Âu Dương Siêu có dụng y và định giở trò gì.
Âu Dương Siêu mỉm cười liếc nhìn quần hùng một cái, rồi bỗng nghiêm nét mặt, nhìn thẳng vào mặt Tĩnh Không đại sư và hỏi rằng :
- Xin hỏi đại sư, trong năm mươi mấy vụ huyết án đó, vụ huyết án đầu tiên xảy ra ở đâu? Vào ngày nào?
- Đêm mùng ba tháng này, ở huyện Đào Nguyên, tỉnh Hà Nam.
- Nạn nhân là đệ tử của môn phái nào?
- Bổn phái.
- Lần cuối cùng ở đâu?
Tĩnh Không đại sư suy nghĩ giây lát, rồi đáp :
- Đêm hôm rằm tháng này, ở cạnh hồ Bá Dương.
Giang Mẫn xen lời hỏi :
- Chính là lần tại hạ trông thấy phải không?
Tĩnh Khang đại sư gật đầu đáp :
- Phải!
Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát, lại hỏi :
- Còn những vụ huyết án khác đều xảy ra trong thời gian từ mùng ba tháng này đến hôm rằm, phải không?
- Phải!
- Nhưng không biết những vụ đó xảy ra ở đâu?
- Đều ở hai bên bờ sông Đại Nam, Giang Bắc.
Âu Dương Siêu bỗng lớn tiếng cười :
- Như vậy đủ thấy những vụ huyết án đó, tuy có viết lại tên hiệu của
Thần Châu tam kiệt, nhưng sự thật không phải Thần Châu tam kiệt chúng
tôi ra tay.
- Thí chủ chưa có gì chứng minh được.
- Trong thời gian đó, Thần Châu tam kiệt chúng tôi không ở Trung Nguyên.
- Các người không ở Trung Nguyên ư?
- Nếu ở Trung Nguyên, khi nào chúng tôi lại để cho bọn ác đồ ấy có thể
giết hại những người vô tội, rồi còn vu oan giá họa như thế. Và tại hạ
đã sớm cho chúng chết dưới lá cờ Tích Độc Truy Hồn rồi.
- Lúc ấy các người không ở Trung Nguyên thì ở đâu?
- Nghênh Băng nhai ở trên Thiên Sơn.
- Có gì chứng minh?
- Thần Châu tam kiệt với Nam Hải Bích Giao công chúa và hai nữ tỳ ở chơi trên đó mười ngày, cho mãi đến mùng mười tháng này mới rời khỏi núi ấy. Việc này có Băng Phách lão tiền bối chứng minh cho.
- Lời nói của thí chủ có thật không?
- Tin hay không là do ở đại sư, chứ tại hạ không muốn nói nhiều.
Tĩnh Không đại sư nghĩ ngợi giây lát, bỗng quay lại chắp tay chào sáu
Chưởng môn nhân của sáu đại môn phái rồi niệm câu Phật hiệu mới nói :
- Thưa quý vị Chưởng môn, việc tối hôm nay bần tăng định tạm xếp sang
một bên, đợi đến ngày hẹn ước ở trên núi Hoàng Sơn rồi cùng giải quyết
một thể, không biết quý vị nghĩ sao?
Sáu Chưởng môn nhân nghe nói, ngạc nhiên vô cùng đưa mắt nhìn nhau nhưng không một ai lên tiếng cả.
Họàng Phủ Siêu Chưởng môn nhân của phái Côn Lôn, bỗng lớn tiếng nói :
- Không được! Đệ tử của bảy đại môn phái chúng ta bị chết chóc nhiều như thế, chẳng lẽ chúng ta thân làm Chưởng môn lại chịu để yên hay sao?
Âu Dương Siêu bỗng lớn tiếng cười và nói, tiếp :
- Câu chuyện đêm nay ngươi cũng oán trách cả tiểu gia nữa hay sao? Nếu
ngươi không phục cứ việc ra tay. Tiểu gia xin tiếp ngay, không để cho
ngươi thất vọng thì thôi.
Hoàng Phủ Siêu cả giận, đang định nhảy xổ tới, thì cạnh y đã có một người khẽ kéo áo và rỉ tai rằng :
- Hoàng Phủ huynh, chớ có lỗ mãng như vậy!
Hoàng Phủ Siêu nghe nói, mới biết người dặn bảo mình là Giả Văn Tín,
Chưởng môn nhân của phái Cống Lai. Y là người đa mưu túc trí, xưa nay có tiếng độc ác khôn tả, và cũng là người hiểm trá nhất trong bọn bảy
Chưởng môn.
Hoàng Phủ Siêu bỗng thấy y bảo mình đừng ra tay, biết y đã có mưu mô gì, nên phải nén lửa giận mà không nói gì nữa.
Giả Văn Tín ngăn cản Hoàng Phủ Siêu rồi liền cười ha hả xen lời nói :
- Lời nói của Âu Dương Siêu thiếu hiệp, tuy không thể hoàn toàn tin là
sự thật, nhưng chúng ta cũng không thể không tin! Trước khi chưa biết rõ trắng đen, ý kiến của Nga Mi chưởng môn đại sư, thật sáng suốt, bổn
Chưởng môn ta rất tán thành.
Giang Kiện Tài Chưởng môn phái Hoa Sơn cũng cười khà khà mấy tiếng, rồi xen lời nói :
- Giả huynh nói rất đúng, bổn Chưởng môn cũng tán thành.
Tĩnh Hư đạo trưởng Chưởng môn nhân của phái Thanh Thành cũng nói theo :
- Bần đạo cũng tán thành nốt.
Điền Tây, Chưởng môn nhân của phái Không Động bỗng cười khì một tiếng rồi nói :
- Các vị đã tán thành như vậy, bổn Chưởng môn cũng xin đồng ý.
Nghe bọn họ nói xong Giang Mẫn đưa mắc liếc nhìn Hoàng Phủ Siêu với Nhạc Công Vỹ hai người cười vẻ anh tú, hỏi hai người rằng :
- Chẳng hay hai vị nghĩ sao?
Hoàng Phủ Siêu với Công Vỹ đưa mắt nhìn nhau, rồi Hoàng Phủ Siêu tỏ vẻ bất đắc gật đầu đáp :
- Thôi được! Năm vị đã ý kiến nhất trí như vậy, thì thiểu số xin phục
tòng đa số. Tôi, phái Côn Lôn, và phái Thiên Sơn đâu dám trái ý kiến của mọi người.
Hoàng Phủ Siêu nói tới đó ngừng giây lát, rồi nhìn Công Vỹ hỏi rằng :
- Nhạc huynh, nghĩ sao?
Công Vỹ gật đầu đáp :
- Hoàng Phủ huynh nói rất phải, tiểu đệ xin tuân theo.
Tĩnh Không đại sư nghe nói, biết hai người chưa hiểu tâm ý của mình, nên nhìn hai người mỉm cười, đoạn quay lại chắp tay vái chào Âu Dương Siêu
rồi nói tiếp :
- Âu Dương Siêu thí chủ! Đến rằm tháng Ba, chúng ta tái chiến ở trên núi Hoàng Sơn nhé?
Nói xong, ông ta quay người lại, nói với quần hùng rằng :
- Chúng ta đi thôi!
Nói xong, ông ta quay người đi. Đệ tử của phái Nga Mi với quần hùng
khiêng những đồng môn đồ bị chết hay bị thương theo sau đại sư đi liền.
Chỉ trong chốc lát, chúng đã mất dạng trong bóng tối ngay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...