Võ Lâm Phong Thần Bảng

Người nghinh đón Quan Sơn Nguyệt bên ngoài cảnh giới thứ hai, vẫn là Tân Tử Minh. Lão đứng đó, nhìn chàng, điểm nhẹ một nụ cười trong tay có cầm một cái chén. Chén đó chứa một thứ nước cốt, bốc lên ngùn ngụt. Lão trao cái chén nước cốt đó cho chàng.
Quan Sơn Nguyệt chưa hết giật mình vì găn lại lão ta ở đây càng lấy làm lạ hơn khi thấy lão trao chén cao cho chàng. Chàng hỏi:
- Các hạ làm gì thế?
Tân Tử Minh cười đáp:
- Mầng cho Quan đại hiệp, lấy cái tâm nhân đạo vô biên, độ các vong hồn thoát ly cảnh giới thứ hai. Chén cao nầy có cái tên là Vong Ưu Cao, hòa với nước thành cao, để nguyên trạng là tán, xin đại hiệp uống ngay đi.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Tại sao các hạ muốn cho tại hạ phải uống chén cao đó?
Tần Tử Minh nghiêm sắc mặt:
- Cảnh giới thứ hai của Hắc Ngục Vong Hồn, tuy toàn là hư ảo cấu thành, song vẫn do một học vấn huyền lĩnh chỉ dẫn phương pháp. Bởi đại hiệp vừa thoát từ mông lung, hư ảo mà ra, có lẽ tâm hồn cần phải được trấn định, hoặc tẩy trừ những dấu vết lo ngại, cho nên cần phải uống thứ Vô Ưu Cao nầy, để lấy lại bình tĩnh, sáng suốt.
Rồi lão tiếp:
- Đại khái, cái lý do khiến đại hiệp uống chén thuốc là thế còn như những gì khác thì tại hạ không hiểu lắm, sức học về khoa huyền linh của tại hạ rất kém.
Quan Sơn Nguyệt cười nhạt:
- Thế là các hạ không giải rõ lý do chánh yếu của chén thuốc rồi. Uống một chén thuốc mà không hiểu cái công dụng thực sự của nó như thế nào, thì làm sao dám uống, hở các hạ?
Lão đáp:
- Tại vì lão phu không giải thích rành rẽ, nên đại hiệp chẳng được yên tâm.
Chén thuốc nầy giúp đại hiệp phục hồi phần tiêu hao của ngươn thần khi đại hiệp xâm nhập vào cảnh giới thứ hai. Hơn nữa, khi ra khỏi cảnh giới thứ hai đó rồi, đại hiệp vẫn còn hoang mang, thương cảm những u hồn trong đó, chén thuốc này giúp đại hiệp quên tất cả những ảo cảnh, để cái tâm được bình tịnh vậy thôi. Tóm lại, chén thuốc sẽ trả đại hiệp về nguyên trạng, từ thể xác lẫn tinh thần, trước khi vào cảnh giới thứ hai.
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ hỏi:
- Uống chén thuốc vào, là nhất thiết việc gì cũng quên mất?
Tần Tử Minh gật đầu:
- Phải đó! Trang chủ đi khắp sông núi hải hồ bốn phương đất nước, tìm kỳ dược phối hợp lại, chế luyện ra thứ Vô Ưu Tán này, và chính người đích thân nấu nước, hòa thuốc cho đại hiệp dùng đó.
Quan Sơn Nguyệt đã cầm cái chén nơi tay, sắp sửa uống. Nghe Tần Tử Minh thốt đoạn cuối cùng, chàng liền ngưng tay lại, rồi hỏi:
- Chính Trang chủ đích thân hòa thuốc đấy à?
Tần Tử Minh gật đầu luôn:
- Phải! Và sự tình đó không phải thường thường có đâu nhé! Trang chủ bình sanh có tình tự tôn, đối với bất cứ ai cũng từ trên cao nhìn xuống. Duy đối với Quan đại hiệp thì người phá lệ cũ, cam tâm hành hạ mình làm một cái gì để giữ tròn lễ độ với đại hiệp. Đại hiệp nên hiểu, loại thuốc này pha không khéo thì hiệu dụng không đúng mức đấy. Không khéo là ở chỗ nước nhiều nước ít, nước nóng nước nguội, ngoài ra còn phải dùng một phân lượng vừa vặn ...
Lão ta kết luận:
- Công phu lắm đó, đại hiệp ơi!
Quan Sơn Nguyệt lạnh lùng:
- Nhưng, phải mất bao nhiêu thời gian hở lão trượng?
Tần Tử Minh cười đáp:
- Đại hiệp mỉa mai Trang chủ quá đi thôi. Dù sao thì Trang chủ cũng dành cho đại hiệp một điểm chân thành. Phải biết nấu chén thuốc nầy, Trang chủ dùng trọn bốn thùng nước, ngồi trước lò mà đun củi, đun mãi cho đến khi nước còn đúng một chén nầy. Đại hiệp tưởng tượng đi, cũng phải mất bao nhiêu thời gian.
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
- Mất nhiều thời gian như thế sao? Vậy là công phu đâu phải nhỏ!
Tần Tử Minh giục:
- Uống đi, đại hiệp, đừng để thuốc nguội mất linh hiệu. Thuốc nấu xong mất một ngày, áp dụng phương pháp đặc biệt, giữ cho thuốc nóng suốt một ngày nữa.
Đại hiệp đừng để nó nguội rồi phải phí công nấu lại, mất thì giờ lắm.
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
- Nấu một hôm, bảo trì nhiệt độ một hôm, mà tại hạ thì ở tại Hắc Ngục Vong Hồn ...
Tần Tử Minh chận lời:
- Ba hôm rồi đó!
Quan Sơn Nguyệt không tin:
- Làm gì đến ba hôm? Ta nhận thấy, chỉ hơn mấy khắc thôi ...
Tần Tử Minh lắc đầu:
- Lão phu không hề bịa chuyện, nói vu vơ đâu. Đại hiệp ở đây được ba hôm rồi vậy. Thực ra thì cũng còn nhanh đó nhé, trong ba hôm mà đại hiệp từ sanh vào tử, rồi từ tử lại sanh, chẳng khác nào một cuộc luân hồi trên cõi thế. Làm một cuộc luân hồi, người ta ấn định thời gian ít nhất cũng năm sáu mươi năm đến một trăm năm, trừ trường hợp yếu tử, còn đại hiệp chỉ có ba hôm thôi, mà cũng xong cuộc luân hồi. Thế chẳng đáng gọi là nhanh sao?
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
- Thật tại hạ không ngờ mình lại ở đây quálâu như vậy. Tại hạ cứ cho rằng mình như mới vào đây thôi, thế mà đã qua ba ngày đêm liền!
Chàng không ngần ngại, uống cạn chén cao Vô Ưu. Thứ cao đó vừa đắng, vừa cay, uống vào rồi, chàng muốn mửa ra ngay, song chàng cắn răng, cố nuốt cho thuốc theo hơi nuốt chạy luôn xuống bụng.
Tần Tử Minh tiếp lấy chén không, niềm vui lộ trên gương mặt, lão thốt:
- Đại hiệp uống chén cao, thật là hay vô cùng! Trang chủ chỉ sợ đại hiệp từ khước thôi.
Miệng còn đắng, Quan Sơn Nguyệt nhăn nhó mặt mày, nhưng cũng cố điểm một nụ cười gượng gạo, hỏi:
- Tại sao Trang chủ lại sợ như vậy?
Tần Tử Minh giải thích:
- Trang chủ nghĩ rằng, trong tình thế chưa phân biệt là địch hay là bằng hữu của nhau, đại hiệp tất phải cẩn thận phòng bị, và cái lẽ đương nhiên là không khi nào dám uống thứ gì do một người mà mình chưa tin tưởng trao cho. Phải biết, như lão phu đã nói, nấu được chén cao Vô Ưu đó, Trang chủ hao phí bao nhiêu thời gian và tâm tư! Cho nên người phải sợ đại hiệp từ chối. Và nếu quả thật đại hiệp từ chối thì cái công phu của người cầm như trôi theo dòng nước, cuốn theo ngọn gió đưa rồi!
Quan Sơn Nguyệt bật cười ha hả:
- Trang chủ khéo đa nghi! Tại hạ hiện tại như con cá nằm trên thớt, con thịt nằm trong chuồng, sanh mạng đặt trọn nơi tay người, người muốn xử trí cách nào tùy hứng. Thì, muốn giết tại hạ, Trang chủ có thiếu chi phương tiện, đợi gì phải mất công nấu thuốc độc mấy hôm liền?
Tần Tử Minh thở dài:

- Đại hiệp quả thật cao kiến hơn người thường. Mà tánh tình lại sảng khoái, chẳng bù Trầm tiên sanh ...
Lão lại làm một cuộc so sánh giữa chàng và Trầm Quân Lượng!
Mùi vị đắng của thuốc đã qua, Quan Sơn Nguyệt chợt nghe vị ngọt thấm nhuần trong nước bọt, và một mùi thơm từ tâm phế lồng lên mũi. Kế đó, toàn thân thư thái vô cùng.
Bất giác, chàng vươn tay duỗi chân, làm mấy động tác luyện gân cốt, rồi hỏi:
- Lúc trước, Trầm Quân Lượng vượt qua cảnh giới thứ hai, cửa ngục Vong Hồn, phải mất bao nhiêu thời gian?
Tần Tử Minh đáp:
- Bảy hôm! Lúc y vượt qua cảnh giới, thì vẻ người phờ phạc, gân xương mỏi, khí lực kiệt, Trang chủ phải sai người đem cho y thứ thuốc Cố Thần Bồi Ngươn, y không dám uống, kết quả y mang khổ cho đến ngày nay, công lực chưa khôi phục toàn vẹn ...
Quan Sơn Nguyệt có gặp qua Trầm Quân Lượng, nhận thấy gương mặt y xanh nhợt, chừng như có bịnh. Bây giờ chàng mới hiểu nguyên nhân của tình trạng đó. Chàng trầm giọng hỏi:
- Thật vậy à? Y ở tại cảnh giới thứ hai này đến bảy hôm à?
Tần Tử Minh gật đầu:
- Thật chứ! Đúng bảy hôm. Tuy nhiên, vượt qua cảnh giới này đâu có phải là không khó khăn? Cho nên, dù y phí mất bảy hôm, kể ra cũng là một tay khá!
Phải biết, trong thời gian đó, y không ăn, không ngủ, luôn luôn ứng phó với mọi ấn tượng ...
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Các hạ hiểu sai lời nói của tại hạ. Tại hạ chỉ muốn biết y có uống Vong Ưu Tán như tại hạ hay không ...
Tần Tử Minh cười hì hì:
- Không. Vì chỉ có tinh thần và ngươn khí của y tiêu hao mà thôi.
Quan Sơn Nguyệt lại hỏi:
- Những ảo tưởng y gặp trong Vong Hồn Hắc Ngục có đồng dạng với những ảo tưởng của tại hạ chăng?
Tần Tử Minh đáp:
- Tự nhiên là đồng dạng. Sở dĩ y không cần uống Vong Ưu Tán là vì phương pháp vượt giới cảnh của y không giống với phương pháp của đại hiệp. Trang chủ không đành phí bỏ một thứ thuốc cực quý như thế.
Quan Sơn Nguyệt nghe cảm hứng trào dâng rạt rào. Đồng thời, chàng cũng động tính hiếu kỳ, hỏi tiếp:
- Y vượt cảnh giới với phương pháp như thế nào?
Tần Tử Minh đáp:
- Y dùng phương pháp tối tàn nhẫn, tối độc ác, để nguyên thân xác bằng xương bằng thịt mà đi.
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
- Thế các u linh không ngăn trở y?
Tần Tử Minh mỉm cười:
- Tự nhiên là có ngăn trở chứ! Các u linh khổ van cầu, thậm chí biểu hiện mọi hình dung khủng bố để dọa khiếp y, chúng làm mọi cách song không ngăn chận y nổi ...
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
- Y thản nhiên nhìn các u linh và thần đồng tiêu diệt sao?
Tần Tử Minh gật đầu:
- Đúng vậy. Y làm như không thấy gì, ngang nhiên tiến tới, rồi vì ứng phó với hàng ngàn hàng vạn u linh, y mất hết bảy hôm, tâm lực tiêu hao quan trọng ...
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Thật tình tại hạ không hiểu nổi! Cảnh giới thứ hai lấy chữ Nhân là tiêu chuẩn, dụng ý là khảo nghiệm lòng nhân từ của con người, mà y lại dùng phương pháp tàn bạo để thông qua ...
Tần Tử Minh cười nhẹ:
- Đại hiệp nói câu đó nghe hay quá chừng! Lão phu xin hỏi đại hiệp, tiếp xúc với những u linh đó, đại hiệp có đồng tình với chúng chăng?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
- Có chứ! Tại hạ rất đồng tình với họ trong xử cảnh đó ...
Tần Tử Minh lắc đầu:
- Đại hiệp nghĩ như thế là bất đồng với thế nhân về tiêu chuẩn nhân từ rồi.
Chúng ở trong một xử cảnh mà mọi hy vọng đều không thể phát sanh, tuy nhiên họ vẫn nuôi niềm dục vọng, họ bị những dục vọng đó bao mờ tâm ý, như vậy đủ biết lúc sống họ không thuộc hạng người có đầy đủ thiện lương ...
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
- Phàm là con người, ai không có dục vọng ít nhiều? Đó là cái tính thông thường của thế nhân mà! Thì, đâu thể lấy đó làm tội.
Tần Tử Minh cũng thở dài:
- Trời đất bất nhân, sanh loài chó má, rồi lại sanh hạng người hung ác để sát hại thứ chó má đó. Nhưng, đạo trời không khuyết kém, cho nên có cái lẽ báo ứng tương xứng, để thực hiện sự báo ứng đó, trời sanh luôn hạng anh hùng hiệp sĩ, có phận sự giết sĩ, có phận sự giết gian, sát bạo. Đại hiệp thấy cái chỗ mâu thuẫn lẩn quẩn của ý trời chăng?
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Cái đạo lý đó huyền diệu thâm hậu cực độ, chúng ta là những con người phàm tục, không làm sao hiểu nổi đâu.
Tần Tử Minh mỉm cười:
- Những u linh tụ họp tại Bạch Cốt Sơn đều là những con người lúc sanh tiền làm nhiều tội ác. Trừ diệt ác nhân, dù là linh hồn của ác nhân, cũng là một hành vi nhân đạo. Còn như đại hiệp có hành động vừa rồi thì đó là cái tâm của thánh nhân, so với hành vi nhân đạo thì hành vi thánh tâm cao hơn một bậc.
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lúc, đoạn thốt:
- Bỏ qua những điều đó đi, đừng nói đến nữa. Tại hạ xin trở lại vấn đề của Trầm Quân Lượng. Y không uống Vô Ưu Tán thì ấn tượng của giới cảnh thứ hai vĩnh viễn còn khắc ghi trong tâm não của y ...
Tần Tử Minh cười nhẹ:
- Y quên hay không quên, cái đó chẳng quan hệ gì, bởi đối với các u linh, y chẳng mảy may thương tiếc, y hủy diệt chúng thì cũng do suy tư của y cho rằng lẽ đương nhiên là phải hành động như vậy. Y không hề thấy mình có lỗi ...
Quan Sơn Nguyệt trầm giọng:
- Tại hạ vì chúng mà cam tâm hy sanh, như vậy đâu cần uống Vong Ưu Dược?

Tần Tử Minh cãi:
- Không, chính vì đại hiệp cam tâm nên cần phải uống Vong Ưu Tán đó. Bởi những ấn tượng bội nghĩa vong ân còn lưu đọng nơi tâm não của đại hiệp thì sau nầy lòng nhân cứu thế tế nhân của đại hiệp phải giảm đi, Trang chủ không tiếc công, tiếc thuốc, chẳng qua để bảo giữ cái tâm trung nghĩa của đại hiệp đó.
Quan Sơn Nguyệt bật cười sang sảng:
- Cái đó là vì Trang chủ của các vị quá lo nghĩ xa xôi mà thôi, tại Bạch Cốt Sơn, tại hạ nhất cử nhất động đều do bổn tâm mà làm, chứ không hề mong mỏi ở các u linh một sự báo đáp nào thì bổn tâm của tại hạ đâu có vì đám u linh đó mà cải biến chủ trương?
Tần Tử Minh cười nhẹ:
- Lão phu không hiểu gì hơn là nghe Trang chủ nói làm sao thì thuật lại làm vậy với đại hiệp. Còn như Vong Ưu Tán thì quả thật là một món thuốc rất quý đó đại hiệp, giả như đại hiệp không cần nhờ nó mà vong ưu, khước phiền thì nó cũng là một linh dược cực kỳ bổ dưỡng. Uống nó vào, đại hiệp vẫn có cái lợi như thường.
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
- Nghe nói vị minh chủ của thủy đạo lục lâm là Thương Nhân bị giam tại cảnh giới thứ hai trong Hắc Ngục Vong Hồn ...
Tần Tử Minh gật đầu:
- Phải. Lúc đại hiệp vừa thoát ra ngoài là lão phu tuân theo lời giao ước, cứu tỉnh y rồi. Chỉ vì y thọ nội thương trầm trọng, cho nên lão phu đã đưa y đi điều trị.
- Tốt! Còn Ngô Phụng và Vương Phương, cả hai ở tại cảnh giới thứ ba, xin tiền bối đưa tại hạ đến đó gấp, để tìm cách cứu họ thoát ly nơi giam hãm. Tại hạ cũng muốn biết ở trong cản giới đó có những gì?
Tần Tử Minh mỉm cười:
- Thì lão phu xin làm tiền đạo, đưa đại hiệp đi!
Lão ta bước đi ngay khi buông dứt câu nói.
Họ đi chưa được bao xa, đã thấy một vọng cửa gỗ chắn ngang trước mắt, trên cửa chỉ có tấm bảng ghi mấy chữ:
«Đệ Tam Cảnh Giới Hắc Ngục Vong Hồn».
Không có những câu liễn như ở tại cửa hai cảnh giới thứ nhất và thứ nhì.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ:
- Tại sao nơi đây không có liễn?
TầnTử Minh cười đáp:
- Hai cảnh giới trước, có liên hệ đến sự dõng và sự nhân, cho nên Trang chủ dán liễn để ngầm thức tỉnh người vào cảnh. Còn tại cảnh giới thứ ba này thì mục đích là trắc nghiệm trí lực, phàm trí là tri, mà cái sự biết của con người phải bao la vạn tượng, biến hóa đa đoan, con người tùy cơ mà ứng biến, do đó không thể dùng một vài mươi chữ, gói ghém trong một đôi câu liễn mà biểu đạt được trọn vẹn tất cả quyền vi, tế nhị. Cho nên, Trang chủ không đặt liễn tại đây.
Quan Sơn Nguyệt không nói gì thêm nữa, đưa tay đẩy cửa.
Tần Tử Minh bước theo vào.
Quan Sơn Nguyệt cau mày hỏi:
- Vào cảnh giới này, tại hạ không đi một mình được sao?
Tần Tử Minh gật đầu:
- Đúng vậy. Ở đây, những hiện tượng đều là thực tế, khác với những ảo ảnh ở hai cảnh trước. Lão phu phải đi theo, phòng bất trắc cho đại hiệp.
Quan Sơn Nguyệt lại cười, không hỏi nữa, ung dung bước tới, tuy ung dung song vẫn chững chạc, niềm cương quyết dồn cả xuống đôi chân đó.
Giả như chàng biết rằng mình sắp đi vào cảnh cùng, chàng cũng đi như thường. Và chàng nghĩ, có hối hả, vội vàng, chung quy rồi cũng phải đi thì tại sao mình chẳng ung dung cho ra cái vẻ?
Bên trong, chẳng có cái gì là đặc biệt, bất quá như một gian phòng rộng rãi của một nữ nhân thông thường.
Chàng vào đó một lúc rất lâu, song chẳng có một người xuất hiện, chẳng có một sự tình phát sanh. Chán nản quá, chàng hỏi:
- Đây là nơi nào?
Tần Tử Minh đập nhẹ tay xuống một chiếc ghế, bảo:
- Đại hiệp đừng nóng nảy, cứ bình tâm ngồi xuống đi. Cái gì phải đến, sẽ đến với đại hiệp mà!
Quan Sơn Nguyệt không cần suy nghĩ, ngồi xuống ngay.
Ngoài một mùi hương thoang thoảng phất qua mũi, chàng chẳng phát hiện ra một sự tình nào khác cả.
Ngồi một lúc, chàng toan mở miệng hỏi Tần Tử Minh, nhưng chàng vừa quay đầu sang phía lão ta, chàng không còn thấy lão ở đó nữa.
Lão đi đâu? Đi từ lúc nào?
Quan Sơn Nguyệt bắt đầu hồi hộp. Nhưng hồi hộp là vì hiếu kỳ, vì chàng biết là trong phút giây sắp tới đây sẽ có sự lạ, chứ chẳng phải vì mất bóng Tần Tử Minh mà chàng phải nao núng. Chàng đâu cần sự có mặt của lão bên cạnh chàng? Bình sanh chàng rất ghét sự ỷ lại kia mà!
Mùi hương lạ đó càng lúc càng nghe nặng, ngồi trong phòng kín, ngửi mùi nặng dù là mùi thơm, con người cũng cảm thấy tâm não hôn trâm không nhiều thì ít.
Chàng ngẩng mặt nhìn lên một bức vách, thấy hai cánh cửa sổ rất dài. Bên ngoài cửa sổ là hoa cỏ, cây lá, không được xum xuê cho lắm, gió từ xa từng cơn thổi đến, gây tiếng động xạc xào. Chàng đứng lên, định mở tung rộng rãi hai cánh cửa sổ đó cho thoáng khí lọt vào làm loãng mùi hương nặng bên trong. Nhưng, đứng lên rồi, vừa cất chân chàng như đóng đinh tại chỗ, mà chàng chỉ cảm thấy không còn một điểm khí lực để nhấc chiếc chân. Làm sao chàng hiểu được nguyên nhân sự tình?
Nhưng rồi chàng nhớ lại, ở đây người ta trắc nghiệm trí và lực thì sự kiện này hẳn cũng do công cuộc trắc nghiệm trí và lực mà có. Cho nên chàng bình tâm lại ngay, chờ xem cái gì sẽ xảy ra kế tiếp!
Đợi mãi, chẳng thấy gì, chàng mệt mỏi quá chừng, muốn ngồi xuống ghế, chứ cứ đứng như thế này thì biết đứng đến bao giờ? Là con người bằng xương bằng thịt, có ai đứng nguyên một chỗ suốt ngày? Có ai chịu nổi việc làm đó?
Nhưng, định ngồi xuống, chàng chợt cảm thấy mình cũng không còn khí lực làm cái việc ngồi xuống nữa. Rồi chàng bắt buộc phải đứng như vậy, đứng như một pho tượng gỗ mà phải lâu lắm.
Sau cùng, chàng nghe có tiếng cười khúc khích ở phía sau, tiếng cười tập thể do năm sáu nữ nhân phát ra. Chàng muốn quay đầu nhìn lại nhưng cần cổ chàng cứng đờ, không làm sao lắc, chuyển, xoay được theo ý muốn. Bắt buộc, chàng đành ỳ ra như thế, để mặc cho các nữ nhân đó từ từ tiến đến gần chàng.
Rồi có vật chi đó, rơi xuống nền, nhưng âm thinh thì mường tượng một vật rơi xuống nước. Trong khi đó, bọn nữ nhân cũng cười khúc khích như trước.
Chừng như họ dùng một thứ tiếng lóng, nói năng với nhau. Tuy nhiên, giọng cười nghe rất dịu, tiếng nói cũng dịu như vậy.
Có nàng bạo dạn, vươn tay nắm lưng áo của chàng, chực cởi ra.
Chàng hét lên:
- Các ngươi làm gì thế?
Người phía sau lưng không hề lưu ý đến chàng, cứ tiếp tục làm cái việc cởi áo của chàng, họ đã mở đường dây lưng cột ngang áo, họ đã cỡi chiếc áo ngoài của chàng và bắt đầu cởi đến áo trong.
Quan Sơn Nguyệt sôi giận cực độ, nhưng không làm sao động đậy được.

Rồi chàng làm lỳ, không màng đến họ nữa. Để mặc họ làm chi thì làm.
Khi áo ngoài, áo trong cởi hết rồi, chàng lại nghe tiếng tặc lưỡi phía sau lưng, những tiếng tán thán. Họ khen thân vóc của chàng cường kiện? Thân vóc đó hấp dẫn lắm à?
Chàng không cần suy tưởng nữa, các nữ nhân đó nói trắng trợn ra là con người chàng đẹp quá, đáng mê quá. Ngôn ngữ của họ đượm đầy cái chất dâm dật, chàng nghe phải lợm giọng, chói tai. Một nữ nhân thốt:
- Không ngờ một chàng trai mặt sắt dạ đồng, mà có thân hình quá đẹp!
Làn da của hắn đáng mê thật.
Một nữ nhân khác cười, thốt:
- Đúng rồi! Da hắn trắng như ngọc, mịn màng quá, hơn hẳn da của ta nhiều!
Lại một nữ nhân khác thở dài, thốt:
- Điều đáng tiếc là con người ngọc đó lại không phải là phần hưởng thụ của bọn chúng ta! Với thân phận của chúng ta thì còn hy vọng gì?
Một nàng khác gắt tiếng, chận nữ nhân đó:
- Tử liễu đầu mày dày mặt dạn quá chừng. Bảo ngươi đến đây trợ giúp hắn tắm rửa, tại sao ngươi không làm công việc giao phó, lại đứng đây mà nhìn, mà ngắm, rồi khích động tâm tình, mơ tưởng bậy bạ? Chẳng lẽ ngươi định thưởng thức cái hương vị lạ này hay sao chứ?
Nữ nhân bị chặn lời không phục, cao giọng cãi lại:
- Ta bị khích động tâm tình, chẳng lẽ các ngươi lại không bị khích động như ta? Ta không tin các ngươi là gỗ đá hay là những xác chết không hồn!
Các nữ nhân khác chừng như bị thức phá tâm sự, cũng thở dài, thốt:
- Động tâm mà làm gì? Ích lợi chi đó, thà lơ đi còn đỡ khổ hơn! Quy củ của Trang chủ rất sum nghiêm, ai dám chạm đến mình hắn mà động tâm? Ta nghĩ ngươi nên bóp chết con tim của ngươi đi, chứ để cho nó sôi động lên mãi rồi thì ngươi lại mất mạng luôn đó nhé.
Một nàng tiếp nối:
- Không hưởng thụ được thì chúng ta cứ sờ mó cái vóc ngọc ngà đó cũng được chứ! Có hao mòn chi đó mà sợ? Ăn nhiều không được thì tìm cách mà chấm mút tí ti cũng đỡ khổ đấy.
Rồi các nàng cùng cười lên hi hí, bảy tám bàn tay, bảy tám chiếc chân nhích động, chân chịu, tay bế, quăng Quan Sơn Nguyệt vào bồn tắm.
Quan Sơn Nguyệt không thể làm một cử động nhỏ để phản kháng.
Lúc quăng chàng vào bồn tắm, bọn nữ nhân không muốn cho chàng trông thấy mặt, nên để cho chàng nằm sấp, úp mặt xuống đáy bồn. Một nữ nhân lòn tay vào nước, nâng đầu chàng lên cho mũi và miệng chàng không ngộp nước, chàng chỉ thấy tay nàng trắng nỏn mà thôi.
Rồi bảy tám bàn tay bắt đầu chà xát lên mình chàng, có nàng vốc nước trong lòng bàn tay, rưới lên đầu, lên cổ chàng đùa giỡn.
Chúng vừa hành động vừa cười rúc rích ...
Bỗng dưng bị ngươi mang đi tắm rửa, cầm như chàng là một trẻ nít, tự nhiên Quan Sơn Nguyệt phải phẫn nộ, nhưng phẫn nộ thì cũng chẳng làm gì được.
Không phản kháng được, chàng chỉ còn có cách là quát tháo lên, song chàng nghĩ, dù có quát tháo vị tất bọn nữ nhân ngán, chẳng những chúng không ngừng công tác, trái lại còn cười thêm. Chàng đành bất động, chỉ thở dài, thầm kêu khổ.
Nghe chàng buông tiếng thở dài, các nữ nhân giật mình, cũng ngưng bặt tiếng cười, rồi một nàng cất tiếng hỏi:
- Tại sao ngươi thở dài?
Quan Sơn Nguyệt cố lấy giọng thật dịu, đáp không phải đáp:
- Các ngươi là người của Trang chủ?
Bọn nữ nhân gật đầu:
- Phải!
Một nàng hỏi tiếp:
- Ngươi hỏi để làm gì?
Quan Sơn Nguyệt điểm một nụ cuời:
- Trong bọn các ngươi, ta chỉ biết mặt có một nàng, nàng đó là Ngọc Phương, nàng đưa ta đến đây, dọc đường ta nhờ nàng chiếu cố săn sóc từng tí, từ cái ăn cái uống ...
Nữ nhân vừa hỏi chàng đó, cười nhẹ, hỏi tiếp:
- Ngươi còn nhớ đến nàng ấy?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
- Nhớ chứ! Ta luôn luôn nhớ dung mạo của nàng, tuy nàng ân cần săn sóc ta, song về phương diện cảm tình thì nàng tỏ ra hết sức lạnh nhạt, lắm lúc ta cho rằng nàng là con người máy, được giao phó bên cạnh ta thôi. Cho nên, suốt quãng đường dài, ta không dám tiếp cận nàng, cứ giữ khoảng cách lễ độ mà chiêm ngưỡng dung nhan, âm thầm chiêm ngưỡng dung nhan của nàng thôi!
Nữ nhân đối thoại lắc đầu:
- Ngươi dối lòng đó! Lời nói của ngươi khó tin lắm. Ta biết, trên giang hồ, có rất nhiều nữ nhân sẵn sàng dâng hiến trọn vẹn cả hồn lẫn xác cho ngươi, các nữ nhân đó có nhan sắc trên hẳn Ngọc Phương, thế mà ngươi vẫn lờ tất cả, ngươi không mảy may chú ý đến một nàng nào ...
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
- Đâu phải ta dối lòng, bịa lời không thật? Chỉ vì các ngươi không hiểu đó thôi. Không phải ta vô tình đối với họ, bất quá ta không dám dính dấp đến họ.
Nàng nào cũng đòi làm vợ ta, mà ta thì không thích sống chung với bất cứ nàng nào, ta không có ý lập gia đình. Đối với nữ nhân, ai đẹp thì ta khen đẹp, ai tài thì ta phục tài, ta chỉ chiêm ngưỡng, tán thưởng chứ không hề muốn hưởng dụng ...
Nữ nhân hỏi gấp:
- Tại sao?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
- Ta sợ phiền lụy. Có gia đình là có phiền lụy. Ngoài ra, còn một điểm này, thái độ của ta bao giờ cũng chân thành, trung trực, nếu ta lấy vợ thì ta phải giữ cái tâm duy nhất đối với vợ. Như vậy, ta đâu còn tiếp xúc với những nữ nhân khác nữa?
Nữ nhân đó bật cười vang:
- Thì ra, ngươi là một kẻ đa tình! Muốn được tiếp cận tất cả nữ nhân trên đời nên phải cố tránh bị ràng buộc bởi một người. Thế mà bọn ta cứ cho rằng ngươi là con người đá, một con người không hề tìm thấy thích thú bên cạnh nữ nhân.
Quan Sơn Nguyệt cũng cười:
- Là con người, tất phải có tri có giác, không như cỏ cây mà thiếu vắng cảm tình. Bằng cớ là ta chấp nhận tiếp xúc với rất nhiều nữ nhân từ trước đến nay.
Nhưng đến lúc nghe họ tự nguyện hiến thân và đòi hỏi ta phải tiếp nhận sự cung hiến đó, lập tức ta xa chạy cao bay ...
Nữ nhân đó lại hỏi:
- Thế thì cái thái độ chân chánh của ngươi đối với nữ nhân như thế nào?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
- Xem nhau như bình thủy tương phùng, nếu cần giao duyên thì thời giao duyên không quá một đêm,một ngày, sau đó mỗi người một lối rẽ, không ai nợ ai một ý tình nào, không ai bắt buộc phải tưởng nhớ đến ai.
Chàng trầm giọng tiếp:
- Thử hỏi, trên thế gian này, có nữ nhân nào chấp nhân cái lối giao duyên như thế đó chăng?
Nữ nhân cười mỉa:
- Có chứ sao không?
Quan Sơn Nguyệt trố mắt:
- Có? Ở đâu?
Nữ nhân bỉu môi:
- Trong các xóm Bình Khang!

Quan Sơn Nguyệt bật cười ha hả:
- Đúng lắm! Rất đúng! Bình Khang không phải là chốn xa lạ gì đối với ta.
Ta vẫn thường xuyên đến đó, nhưng rất tiếc là ta không gặp kẻ xứng tâm vừa ý.
Nới đó chỉ có hạng gái tầm thường, khó mà tìm được một nàng có ít nhiều nhan sắc. Ta muốn nói đến nhan sắc chân chánh, chứ không phải là thứ ngụy tạo với phấn son ...
Nữ nhân đối thoại cũng trầm lặng một lúc, đoạn hỏi:
- Ngươi đem những việc đó nói với bọn ta, để làm gì?
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
- Không có ý tứ chi cả. Bất quá ta muốn trông thấy các ngươi thôi.
Nữ nhân cười nhẹ:
- Trông thấy bọn ta rồi làm sao? Bất quá, bọn ta cũng thuộc phường son phấn ...
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
- Đâu có đến nỗi như thế! Tuy không trong thấy các ngươi, ta cũng có thể hình dung các ngươi qua một dung mạo mỹ miều cho dù các ngươi không là giai nhân thì ít nhất cũng trên hạng thông thường. Các ngươi đừng quên ta từng thấy được dung mạo Ngọc Phương. Mà Ngọc Phương là đồng bạn của các ngươi, đồng đội với các ngươi. Nội cái tiếng «đồng» cũng đủ nói lên những điểm tương tự mà mỗi nàng các ngươi cần phải có.
Nữ nhân lạnh lùng:
- Bọn ta không sánh kịp Ngọc Phương đâu!
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
- Các ngươi nghĩ thế chứ thật sự đâu phải thế, và đương nhiên là ta không chấp nhận cái ý tưởng đó rồi. Ta không thấy mặt các ngươi, nhưng ta vẫn thấy được bàn tay, cánh tay các ngươi. Chẳng hạn như tay của nàng đang nâng chiếc đầu ta đây, nếu không là một mỹ nhân thì làm gì có bàn tay mềm dịu, cánh tay trắng mịn như thế? Làn da non mát đó chừng như không chịu nổi sự chà xát của tơ lụa mặc trên mình, dù là thứ tơ lụa nhẹ nhàng nhất, mịn màng nhất.
Cánh tay của nàng đang nâng đầu Quan Sơn Nguyệt bỗng rung rung lên, Quan Sơn Nguyệt biết là những lời nói của chàng đã gây xúc động nơi nàng này rồi. Chàng vội vã tiếp luôn:
- Mỹ nhân hầu hạ tắm rửa, đó là một diễm phúc cho nam nhân, được như vậy có nam nhân nào lại không cảm giác là mình đang bay bổng lên tận chín tầng mây? Tuy nhiên, dù cho sướng bao nhiêu đi nữa, mà không được trông thấy những gương mặt đẹp bên mình thì ta nghĩ rằng cái sướng đó giảm sút đi rất nhiều. Chẳng khác nào lúc ta đang đói, các ngươi cho biết là sẽ dọn một bữa tiệc lớn mời ta, nhưng khi vào tiệc rồi thì ta chỉ được ăn toàn những thức tưởng tượng.
Dù sao thì cái bánh vẽ cũng nhạt nhẽo lắm!
Nữ nhân đó chừng như do dự. Một nàng khác cao giọng thốt:
- Chúng ta cứ cho hắn thấy mặt đi!
Một nàng khác lại ngăn:
- Không được! Trang chủ đã phân phó ...
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
- Chính ta thỉnh cầu mà, Trang chủ có quở trách thì cứ nhằm vào ta mà quở trách, ta đảm nhận tất cả hình phạt, nếu Trang chủ muốn trừng phạt!
Bọn nữ nhân thì thầm với nhau một lúc, sau cùng thì lật ngửa Quan Sơn Nguyệt lên, tuy nhiên các nàng cũng đỏ mặt vì thẹn. Mà chàng cũng hổ thẹn không kém chúng. Bởi, cũng như chàng, bọn nữ nhân hầu hêt chỉ mặc một thứ áo rất mỏng, chiếc áo không đủ che thân, để lộ những đường cong tuyệt mỹ ...
Chúng hầu như trần truồng! Chàng cũng trần truồng!
Chúng vừa vào lứa tuổi hai mươi ba, hai mươi bốn trở lại thôi, da trắng nõn nà, tóc dài đen mượt. Nàng nào cũng xinh, cũng đẹp, mỗi nàng có một vẻ đẹp riêng biệt.
Chúng giương mắt nhìn chàng, cơn thẹn lòng qua rồi, nàng nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống chàng cả.
Quan Sơn Nguyệt có ý nhìn mỗi nàng một lúc, nhìn cho no mắt, sau cùng, buông tiếng thở dài, thốt:
- Các ngươi lật sấp ta trở lại đi!
Một nàng lộ vẻ không vui, hỏi:
- Chẳng lẽ bọn ta như vầy vẫn chưa xứng ý ngươi ...
Quan Sơn Nguyệt lại thở dài:
- Không phải vậy đâu! Các ngươi đồng là những trang tuyệt sắc như nhau, nếu ta được gần kề một trong các ngươi thôi thì cũng là tam sanh hữu hạnh rồi, hà huống ta lại được bao nhiêu đây cùng chiếu cố một lượt? Trời, sáu mỹ nhân quây quần bên cạnh ta! Nằm mộng ta cũng chẳng hưởng được cái cảnh này!
Song ...
Chàng lại thở dài, rồi tiếp:
- Song ... để mà chi? Quanh mình có đến sáu tiên nữ, mà ta thì lại cứng đơ như xác chết lạnh thế này! Thà không trông thấy còn đỡ khổ hơn cho ta! Các ngươi lật sấp ta lại đi, ta van cầu các ngươi!
Bọn nữ nhân lộ vẻ khoan khoái. Một nàng hỏi:
- Chớ ngươi muố làm sao?
Quan Sơn Nguyệt hỏi lại:
- Chứ các ngươi muốn làm sao với ta, trước khi đến đây?
Nữ nhân đó cười, đáp:
- Bọn ta chỉ vâng lịnh tắm rửa cho ngươi, tắm xong rồi, mang ngươi lên giường. Những gì kế đó thì chỉ có Trang chủ biết mà thôi, bọn ta chẳng hiểu chi hết.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
- Những gì kế đó, ta không nghĩ là nên hiểu mà làm gì. Ta chỉ biết, trước mắt đây ...
Một nữ nhân hấp tấp thốt:
- Ngươi nghĩ quấy rồi đó nhé! Bọn ta đâu phải là những kỹ nữ?
Quan Sơn Nguyệt lại cười:
- Ngươi hạ thấp giá trị của ngươi làm chi, ta đâu có ý tưởng như vậy? Ta không bao giờ mơ những chuyện phi phận cả. Ta biết quy củ của Trang chủ các ngươi rất sum nghiêm, dù ta có chết mê chết mệt vì các ngươi đi nữa, cũng chẳng bao giờ vọng động gây tai họa cho các ngươi đâu.
Một nữ nhân buột miệng thở dài:
- Giả như thật sự ngươi có cái tâm hướng về bọn ta thì dù phải chết bọn ta cũng vui, chết mà đáng giá thì cũng nên chết lắm. Tuy nhiên, chắc gì Trang chủ giết ngay bọn ta, có thể là nhiều hình phạt ghê gớm hơn cái chết sẽ được dành cho bọn ta đó.
Rồi nàng tiếp:
- Về phần ngươi, thực sự ngươi muốn gì, cứ nói ngay ra đi không phải ái ngại.
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
- Các ngươi còn phải hỏi nữa sao? Ta còn muốn gì hơn là được tự do hoạt động, có như vậy ta mới âu yếm ấm ôm các ngươi được. Thú thật với các ngươi, được vuốt ve, mơn trớn các ngươi rồi, dù ta phải chết, ta cũng cam tâm!
Một nàng thoáng biến sắc mặt:
- Cái đó thì không thể được rồi. Đừng nói là chúng ta trả tự do hoạt động lại cho ngươi làm chi, giả như chúng ta muốn làm như vậy cũng không thể làm được.
Bởi tình trạng của ngươi hiện tại là do công hiệu của Vong Hồn Tán gây nên, chứ không phải tại bọn ta hạ thủ.
Quan Sơn Nguyệt sững sờ. Một phút sau, chàng hỏi:
- Vong Hồn Tán giúp ta quên mọi ảo ảnh tại giới cảnh thứ hai trong Hắc Ngục Vong Hồn, chẳng lẽ nó có tác dụng nào khác nữa sao?
Bọn nữ nhân toan đáp. Tần Tử Minh đột nhiên xuất hiện. Bọn nữ nhân sợ hãi, đồng chạy đi tán loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui