Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Trình Mạc đứng lặng im, nghe giọng nói lạnh băng của Tử Tiêu cãi nhau với Giang Uyển Nhu vì hắn.

Kỳ thật có một số chỗ Giang Uyển Nhu nói không hề sai, quan hệ giữa hắn và Tuệ Tịch, còn có Thư Trường Hoa quả thật không đơn giản, hơn nữa mấy viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu quả thật từng nằm trong tay hắn.

Chỉ là những lời phía sau hắn không thể thừa nhận.

“Giang tiểu thư,” Trình Mạc chậm rãi nói, “Nói miệng không bằng chứng.”

Tử Tiêu im lặng, ánh mắt quay lại trên người Trình Mạc.

Trình Mạc gật đầu với y.

Giang Uyển Nhu bị Tử Tiêu châm vài phần lửa giận, lúc này lập tức cao giọng chất vấn Trình Mạc: “Trình Mạc, ngươi có dám thề với trời không? Ngươi và Tuệ Tịch không hề cấu kết với nhau? Ngươi thực sự chưa từng lấy Bạch Ngọc Lưu Ly châu?”

Trình Mạc đáp: “Vì sao ta phải thề với trời? Giang tiểu thư, võ lâm đại hội hôm nay vốn là vì thương nghị việc tấn công Thủy Nguyệt giáo, ngươi lại cứ nhiều lần lặp đi lặp lại chuyện Tuệ Tịch và Bạch Ngọc Lưu Ly châu, hơn nữa còn một lòng muốn chứng minh ta cũng liên lụy trong đó, rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì?”

Giang Uyển Nhu cứng họng không thể trả lời, Trình Mạc tiếp tục nói: “Hay là Võ Lâm Minh không tấn công Thủy Nguyệt giáo, ngươi chiếm được lợi ích gì chăng?”

“Ta ──” Giang Uyển Nhu nhất thời muốn cãi lại.

“Được rồi,” Trình Túc đột nhiên lên tiếng ngắt lời bọn họ, hắn đứng dậy, tiến lên hai bước, đứng bên người Trình Mạc, nói, “Đều là lời vu khống vô nghĩa!”

“Cha,” Trình Mạc khom người, thoáng lui về sau một bước.

Giang Uyển Nhu cũng rút lại khí thế bức nhân của mình, gọi một tiếng: “Trình lão minh chủ.”


Trình Túc đánh giá Giang Uyển Nhu một lát, hỏi: “Giang tiểu thư, ngươi muốn Trình Mạc thừa nhận cái gì?”

Giang Uyển Nhu ngẩng đầu, “Trình lão minh chủ, ta từng tận mắt nhìn thấy, Trình Mạc, trong cuộc luận võ chọn rể của ta, cản lại Tử Tiêu đạo trưởng, để cho ma đầu Tuệ Tịch chạy thoát, ta chỉ muốn hỏi rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?”

Trình Túc chắp hai tay sau lưng, “Trình Mạc, trả lời nàng.”

Trình Mạc đáp: “Vâng ạ. Ta cùng với Tuệ Tịch khi còn bé có quen biết, khi đó gã còn bái sư ở Thiếu Lâm, chúng ta cũng xem như là bạn tốt tri giao.”

Trình Túc hỏi: “Khi Giang tiểu thư luận võ chọn rể, ngươi có cố ý buông tha cho Tuệ Tịch hay không?”

Trình Mạc nói: “Thưa có.”

Trình Túc lạnh lùng hỏi: “Vì sao?”

Trình Mạc chậm rãi hít một hơi, nói: “Bởi vì ngẫu nhiên nhìn thấy bạn thân thuở nhỏ, nhất thời vương tình.”

Trình Túc lại hỏi: “Vậy hiện tại các ngươi có còn lui tới hay không?”

Trình Mạc hạ ánh mắt, “Từng gặp qua vài lần.”

Trình Túc hỏi: “Liệu có quan hệ gì với Bạch Ngọc Lưu Ly châu kia?”

Trình Mạc lắc đầu, “Không có, con cũng không biết Bạch Ngọc Lưu Ly châu gì đó, bảo tàng gì đó. Con với hắn chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, không có quan hệ cá nhân.”

Trình Túc yên lặng gật đầu, hỏi Giang Uyển Nhu: “Ngươi còn có nghi vấn gì không?”


Giang Uyển Nhu nhìn ánh mắt sắc bén của Trình Túc, thầm thấy không vui, hơi do dự, lắc đầu nói: “Đa tạ Trình lão minh chủ, ta không có nghi vấn gì nữa.”

Trình Túc trầm giọng: “Ừm.” Sau đó ngẩng đầu nói với mọi người: “Thời gian không còn sớm, thỉnh chư vị chưởng môn nghỉ ngơi một lát, ta gọi phòng bếp chuẩn bị cơm, ăn xong buổi chiều tiếp tục thương nghị.”

Không người dị nghị.

Lúc Trình Túc rời đi thì nói với Trình Mạc: “Ngươi theo ta lại đây!”

Trình Mạc đi theo phụ thân phía sau, một đường đến thư phòng.

Tô Tình thấy Trình Túc trầm mặt, cũng đi theo.

Trình Túc đi đến sau bàn, ngồi xuống, đập bàn một cái, lạnh lùng quát: “Ngươi nói cho ta! Tuệ Tịch là chuyện gì? Bạch Ngọc Lưu Ly châu lại là chuyện gì hả?”

Trình Mạc vội vàng đáp: “Lời nói lúc nãy của hài nhi đều là nói thật thưa cha.”

Trình Túc cả giận: “Ngươi còn muốn gạt ta? Ngươi cho là người bên ngoài nhìn không ra, cha ngươi cũng nhìn không ra? Những lời vừa rồi của ngươi không có câu nào là nói thật!”

Tô Tình nghe mà kinh hãi, tiến lên khuyên nhủ: “Lão gia, có chuyện gì từ từ nói.”

Trình Túc trách mắng: “Im miệng! Ai cũng không được nói chuyện dùm nó! Ta muốn nó nói cho ra, Bạch Ngọc Lưu Ly châu là chuyện gì? Giữa ngươi và Tuệ Tịch còn có chuyện gì mờ ám?”

Trình Mạc bất đắc dĩ, phất vạt áo quỳ xuống.


Trình Mạc chụp chén trà trên bàn, vung tay nện qua người Trình Mạc, chén trà vỡ nát trên mặt đất. Lúc này hắn mới từ từ bình ổn cơn giận, nói: “Trình Mạc, có phải ngươi đã quên thân phận của mình hay không? Ngươi là Võ Lâm Minh chủ.”

Trình Mạc nói: “Con không dám quên.”

Trình Túc hỏi: “Vậy vì sao ngươi lại để Thư Trường Hoa chạy thoát?”

Trình Mạc ngẩng đầu, “Con sợ hắn làm Yên nhi bị thương nên không dám ra tay.”

Trình Túc lại hỏi: “Bạch Ngọc Lưu Ly châu là chuyện gì vậy? Bảo tàng lại là cái gì?”

Im lặng một lát, Trình Mạc trả lời: “Theo truyền thuyết, bốn viên Bạch Ngọc Lưu Ly châu ghi lại bí mật về một bảo tàng của Trung Nguyên, nhưng nó là cái gì, ở đâu, hài nhi quả thật không biết.”

Trình Túc hỏi: “Làm sao ngươi biết được truyền thuyết về bảo tàng?”

Trình Mạc cúi đầu nhìn dấu nước trà loang trên mặt đất, nói: “Cha mẹ, thân nhân của Tuệ Tịch bị làm hại chính vì nó.”

Trình Túc híp mắt, “Làm sao ngươi biết? Gã nói cho ngươi?”

Trình Mạc thẳng lưng, “Đúng vậy.”

Trình Túc hỏi: “Nếu ngươi sớm biết bí mật của Bạch Ngọc Lưu Ly châu, vì sao lúc Thư Trường Hoa đến đòi lấy, ngươi lại không nói?”

Trình Mạc không đáp.

Trình Túc hỏi: “Ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt chúng ta?”

Trình Mạc cúi đầu.

Trình Túc thở dài, “Mạc nhi, cha không chất vấn con trước mặt người bên ngoài, là vì cha tin tưởng con hiểu thế nào là đúng mực, có quan hệ cá nhân với Tuệ Tịch cũng được, biết bí mật của Bạch Ngọc Lưu Ly châu cũng thế, nhưng tâm của con hẳn phải đặt lên vị trí Võ Lâm Minh chủ này. Võ Lâm Minh lớn mạnh lên từ trên tay cha, giao đến tay con, là vì cha tin tưởng con!”


Tô Tình lẳng lặng đứng một bên nghe, lúc này cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Trình Mạc, có việc gì không thể nói rõ ràng với cha con sao? Chúng ta là người một nhà mà.”

Trình Mạc nghe vậy, cả người quỳ sấp, đập cái trán trên mặt đất lạnh băng, nói: “Cha, thật xin lỗi, có vài chuyện hài nhi quả thật không thể nói cho hai người.”

Ngực Trình Túc phập phồng kịch liệt, cuối cùng giận dữ hét lên: “Vô liêm sỉ! Lấy roi đến cho ta!”

Tô Tình giật mình kêu: “Lão gia!”

Trình Túc hô: “Quản gia! Đem roi ngựa lại đây!”

Tô Tình vội la lên: “Trình Mạc, còn không mau nhận sai với cha con!”

Trình Mạc cắn răng, không nói được một lời.

Quản gia lấy roi giao cho Trình Túc, Trình Túc nắm roi quất một cái thật lực lên lưng Trình Mạc. Trình Mạc nhắm mắt, cố nén đau đớn, không phát ra một tiếng.

Sau đó, một roi lại một roi quật lên lưng hắn, Trình Túc hiển nhiên đang tức giận đến nóng nảy, ra tay không chút lưu tình, quất đến mức áo trên lưng Trình Mạc rách tướp, hiện ra mấy lằn máu.

Tô Tình muốn ngăn mà không ngăn được, đành phải để Trình Túc hoàn toàn xả hết cơn giận, cuối cùng hắn cũng ngừng tay, cầm roi dài chỉ vào cái mũi Trình Mạc, ra lệnh: “Từ hôm nay, chuyện của Võ Lâm Minh không cần ngươi nhúng tay, ở trong nhà tỉnh táo lại cho ta, nơi nào cũng không được phép đi!”

Sắc mặt Trình Mạc trắng bệch, mồ hôi tẩm ướt tóc, hắn nhắm mắt lại, gật đầu.

Buổi chiều thương nghị, Trình Mạc không có lộ diện.

Hắn trong phòng một mình, buồn ngủ. Vết thương trên lưng và mông đã được bôi thuốc, thế nhưng vẫn nóng cháy đau rát từng cơn, thân thể dường như cũng sốt lên, cả người không được tỉnh táo lắm.

Trong cơn mơ màng nặng trịch, hình như hắn mộng, trong mộng có một hơi thở rất ôn hòa, quen thuộc, nhưng nhất thời hắn không xác định được. Lúc tỉnh dậy, cảm thấy đầu căng đau, hắn lắc đầu, phát hiện có một người đang ngồi trên giường.

Người nọ tựa ở cuối giường, một chân đạp lên giường, một chân đạp trên mặt đất, lấy tay đỡ cằm, quan sát tấm lưng lẫn cái mông trần trụi của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui