Trình Mạc chọc Tần Phương Xuyên mất hứng.
Tần Phương Xuyên ngồi lại tiếp tục nghiền thuốc của y, Trình Mạc khom người cúi xuống gần y, “Ta có việc muốn tìm sư huynh của ngươi.”
Tần Phương Xuyên nói: “Không biết, mấy ngày nay không biết làm gì cả ngày.” Nói xong, Tần Phương Xuyên ngẩng đầu nhìn hướng Trình Mạc, “Sao vậy? Trong thành đã xảy ra chuyện gì à?”
Trình Mạc nhìn vẻ mặt y, “Không phải là ngươi biết chút gì đó chứ?”
Tần Phương Xuyên dùng sức ấn cái chày giã thuốc trong tay, “Cái gì ta cũng không biết.”
Trình Mạc do dự, nói: “Đại đệ tử của chưởng môn Không Động Lâm Tu Vong bị người ta làm hại trong thành Kim Lăng, ta hoài nghi là thủ hạ của Thư Trường hoa làm.”
Tần Phương Xuyên hơi nhíu mi, vẫn trả lời: “Ta không biết.”
Trình Mạc không rõ lời y là thật hay giả, hắn đứng thẳng dậy, nói: “Vậy ta đi tìm Thư Trường Hoa đây.”
Tần Phương Xuyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngươi không phải đang hoài nghi sư huynh đấy chứ?”
Trình Mạc đáp: “Nếu y sẵn lòng tự mình nói cho ta biết, ta sẽ tin tưởng y.”
Khi đi ra, trời đã muốn sập tối, Trình Mạc đứng ở đầu đường, suy tư nên đến nơi nào để tìm Thư Trường Hoa.
Hắn hơi hối hận, có lẽ ngay từ đầu nên để đệ tử Võ Lâm Minh theo dõi hành động của Thư Trường Hoa, nếu vậy ngay lúc này hắn đã có thể biết được đáp án rồi.
Trong lúc đang mù mờ, Trình Mạc đột nhiên nhớ đến một chỗ, bỗng giật mình, vội xoay người đi về phía Trình phủ.
Thẳng đến khi sắc trời hoàn toàn tối mịt, Trình Mạc mới đổi một bộ quần áo màu tối, đi ra, hắn định đến Họa Hương Uyển một lần nữa.
Lần này khác trước, Trình Mạc không tính làm kinh động người bên ngoài, hắn chọn một con ngõ tối dẫn đến bờ sông Tần Hoài. Lúc này đang là thời khắc phồn hoa nhất của sông Tần Hoài, có ánh đèn lửng lờ, có hương son phấn thoang thoảng, thuyền hoa lộng lẫy trôi nổi trên mặt sông, lọt vào tai là tiếng ca động lòng người của nữ tử hòa vào khúc đàn trong vắt.
Chiếc thuyền hoa lớn nhất, rực rỡ nhất đang dập dềnh ngay giữa sông chính là thuyền hoa của Họa Hương Uyển.
Trình Mạc không gọi thuyền nhỏ bên bờ mà lẩn vào chỗ tối không ánh đèn, vận nội lực nhẹ đạp, lần thứ nhất là đạp lên nước, nhảy lên, lần thứ hai là đạp lên một con thuyền gỗ cách bờ không xa.
Thuyền phu đứng trên thuyền cảm giác thân thuyền run lên, chỉ kịp thấy một cái bóng đen chợt lướt qua, rồi mất tăm mất tích.
Trình Mạc từ chỗ tối không bóng người mà nhảy lên mạn thuyền, nhờ giọng ca tiếng cười trong khoang thuyền che giấu, hắn men theo chỗ không người, bám vào cạnh gỗ trên đỉnh khoang thuyền.
Nóc thuyền được lợp một lớp ngói xám như nhà ở bình thường, chỉ cần lột một miếng ngói ra đã có thể nhìn thấy được phòng ở lầu hai trong khoang thuyền và đại sảnh lầu một.
Trình Mạc vốn định tra xét hết các phòng ở lầu hai, vừa mới lật ngói lên xem tới gian phòng thứ hai thì bỗng nghe thấy chỗ sàn thuyền phía trước truyền tới tiếng động huyên náo.
Trình Mạc nằm sấp, cẩn thận nghe ngóng, không ngờ lại nghe được giọng gào thét của một người còn trẻ tuổi: “Tôn Mộ Thu! Ngươi đi ra ngay cho ta!”
Chất giọng kia có vài phần quen tai, còn cái tên Tôn Mộ Thu này Trình Mạc càng thấy quen thuộc.
Tôn Mộ Thu là thiếu môn chủ của Bách Long Môn, hắn cũng cùng theo với cha hắn là Tôn Tòng tới Kim Lăng chúc thọ Trình Túc.
Tôn Mộ Thu thân là con cháu võ lâm thế gia, đến thăm thuyền kĩ đệ nhất Kim Lăng này cũng không có gì quá kỳ lạ, nhưng khiến Trình Mạc kinh ngạc chính là người đang hét gọi kia, giọng nói đó rõ ràng thuộc về sư điệt Thanh Hư của Tử Tiêu.
Trình Mạc bám vào khung ngói, nhẹ nhàng nhảy xuống phía trước thuyền hoa, giờ chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy Thanh Hư đứng trên sàn thuyền đang kêu quát.
Tiểu đạo sĩ vẫn mặc bộ đạo bào màu lam kia, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo bị ánh nến rọi vào nên đỏ bừng, trong hai mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Trình Mạc không biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể yên lặng xem diễn biến.
Chỉ một lát sau thì thấy Tôn Mộ Thu ngồi trong lòng một cô nương đi ra, đứng ngoài cửa khoang thuyền, cười nói với Thanh Hư: “Thanh Hư đạo huynh tìm tại hạ có chuyện gì không? Có việc thì tiến vào rồi nói sau.”
Thanh Hư cả giận: “Hồ đồ! Người xuất gia sao có thể tiến vào nơi dơ bẩn này được?!”
Vị tú bà mỹ nhân hãy còn phong vận của Họa Hương Uyển vốn đã gọi tay chân trong thuyền đến, chỉ đứng một bên xem náo nhiệt, lúc này nghe Thanh Hư nói như thế mới không bằng lòng, châm chọc: “Họa Hương Uyển của ta là nơi làm ăn buôn bán, sao lại thành chỗ dơ bẩn rồi? Vị tiểu đạo trưởng này, đừng có há miệng nói bừa, bẩn hay không bẩn, tự ngươi đi vào nhìn chẳng phải biết ngay sao?”
Thanh Hư làm sao từng gặp qua loại tình hình này, nhất thời giọng điệu cũng mang chút chột dạ, y lùi về một bước, quát lên: “Tôn Mộ Thu tự ngươi lăn ra đây mau!”
Tôn Mộ Thu mặt dày mày dạn cười đáp: “Ta không đi ra ngoài đó, có bản lĩnh ngươi tiến vào đi!”
Trình Mạc ngồi xổm trên nóc phòng, có chút do dự. Nghe bọn hắn khắc khẩu, xem ra cũng không phải ân oán gì quá lớn, có lẽ chỉ là hai người trẻ tuổi cãi nhau mà thôi. Dù sao Trình Mạc cũng hơi lo lắng, đợi đến hai người làm lớn chuyện, còn đều là khách của Trình gia, nếu gây ra chuyện gì rắc rối chẳng phải cũng là hắn đi dọn dẹp tàn cục hay sao.
Trình Mạc đang muốn đi khuyên Thanh Hư theo mình rời đi trước, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, sau đó liền nhìn thấy Tôn Mộ Thu không biết vì sao lại té về phía trước, mông chỉ trời, nằm sấp trước mặt Thanh Hư.
Trình Mạc ngạc nhiên quay đầu, trên nóc thuyền bên kia có một nam nhân đứng thẳng lưng, chẳng phải Tử Tiêu mặc đạo bào trắng đó hay sao. Gió đêm thổi qua, quần áo đung đưa theo gió, vẫn là dáng hình lặng yên bất động.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...