Quay trở lại Lôi Đài phía Bắc,các trọng tài sau màn đi vệ sinh tập thể bây giờ đã quay trở lại,ai nấy đều mặt mày rạng rỡ vui tươi,cười cười nói nói chùi tay vào áo nhau vô cùng hoan hỉ. Vi Tiểu Bảo và Hư Trúc trong lúc chờ đợi không hiểu đã nói chuyện gì mà bây giờ có vẻ tâm đầu ý hợp,thân nhau lắm. Hai người họ tay trong tay dắt nhau lên sàn đấu,khoanh chân ngồi thiền mà tám chuyện tiếp,không có vẻ gì là sắp đánh nhau cả. Trọng tài Xung Hư đạo trưởng sau mấy lần ra hiệu cảnh cáo,cảnh báo yêu cầu hai đối thủ phải đánh nhau vì đây là lôi đài tỷ võ mà hai gã kia vẫn chẳng hể để ý đến. Lão lúc này đã thực sự nổi giận,hai lỗ mũi trâu xì khói đen xì như xe buýt chạy trên đường Hà Nội. Không còn cách nào khác lão phải xuất tuyệt chiêu quỳ xuống mà van xin,lạy lục hai gã trai kia. Thế nhưng đáp lại sự nhiệt tình quá sức tới mức đáng khen đó của lão đạo sỹ,hai chàng kia vẫn làm ngơ,toe toét cười nói,hảo sảng vô cùng. Hư Trúc buông thõng một câu thế này mới cay:
- Thích đánh ngay thì lão đi mà đánh. Bọn tôi còn bận chém gió. Ai rảnh chó như lão đâu.
Xung Hư đạo trưởng thấy tuyệt chiêu của mình chẳng chút xi nhê,lại thêm câu nói của Hư Trúc làm lão biết phen này không ăn thua rồi. Lão buồn bã lắm,ngồi phệt xuống luôn cạnh hai gã mà khóc lóc rầm rĩ. Cảnh tượng trên võ đài khi này vô cùng hoạt kê,hai thằng trai trẻ ngồi phét lác cười nói cạnh một ông già râu tóc bạc phơ đang khóc tu tu. Khán giả khi này bắt đầu la ó,chửi bới,ném một số vật cứng lên khu vực thi đấu khiến Ban Tổ Chức mấy lần phải loa loa kêu gọi giữ bình tĩnh. Đúng lúc này,Hư Trúc và Vi Tiểu Bảo đột nhiên đứng phắt dạy,khiến cả khán đài lặng im phăng phắc,nín thở theo dõi,đón chờ hành động tiếp theo của hai gã. Xung Hư trọng tài thấy hai đối thủ đã dừng nói chuyện thì mừng rỡ ra mặt,đứng phắt dạy ngó trái ngó phải vào mặt hai người. Chỉ thấy Vi Tiểu Bảo cúi xuống,đưa tay bóp bóp đùi mà rằng:
- Ngồi lâu tê chân quá. Đứng nói một lúc cho khí huyết lưu thông nhé!
Bên kia Hư Trúc cũng vặn vẹo người mấy cái mà đáp rằng:
- Ừ,ta cũng mỏi lưng quá. Chỗ Vi Hương chủ có dịch vụ Mát xa không?
- Có chứ! Cái món đó là không thể thiếu. Tý nữa xong xuôi mời Hư tiên sinh ghé qua,tiểu đệ đây đứng làm chủ xị mời huynh một trận tưng bừng,tơi bời.
Hư Trúc xoa xoa cái đầu trọc, cười ngượng:
- Hehe. Vậy phải cảm ơn huynh trước. À,hôm nào tiểu đệ cử Tứ kiếm Mai Lan Cúc Trúc qua nhờ Vi huynh đào tạo nghề ấy ả được không? Dạo này kinh tế khó khăn,dịch vụ đòi nợ thuê của Linh Thứu Cung cũng bị ảnh hưởng. Đã ít khách hàng thì chớ,lại còn gặp toàn phải ca khó đòi. Anh chị em chỗ tiểu đệ dạo này toàn phải cạp đất mà ăn,móng tay với răng cùn hết cả rồi. Có khi phải tính chuyển sang mô hình của huynh mất. Hài dà!
Vi Tiểu Bảo tít mắt gật gù:
- Hư huynh tính thế cũng là phải lắm. Thời buổi này tiền đâu mà đòi,đi xiết dăm ba cái tủ cái ghế mang về cũng chỉ tổ chật nhà. Đợt tới cứ bảo bốn cô đó qua chỗ đệ mà học việc. Chuyện tiền nong huynh không phải nghĩ. – Đoạn gã quay sang Xung Hư đạo trưởng vẫn đang nghệt mặt chờ được làm việc. – Lão đạo ngươi đi lấy cho ta hai ly cafe,nãy giờ nói nhiều khô hết cả cổ rồi. Sao còn nghệt ra đó,mau đi đi!
Xung Hư đạo trưởng tự dưng bị họ Vi quát mắng sai bảo,nhất thời theo phản xạ mà vội quay lưng chạy đi lấy nước. Chạy được hai ba bước,lão mới sực nhớ ra là mình là trọng tài chứ không phải thằng hầu,bèn quay lại chửi bới:
- Đan Mạch! Ta có phải thằng hầu của ngươi đâu mà ngươi sai với phái. Các ngươi khát thì đi ra ngoài mà uống. Ta còn phải ở đây làm nhiệm vụ.
Vi Tiểu Bảo thở dài lắc đầu:
- Thì hộ nhau cái cũng không được à. Thôi Hư huynh,chúng ta ra quán vừa uống vừa nói tiếp.
Đoạn gã khoát tay ra hiệu cho Hư Trúc tử ra hiệu đi theo ta. Hư tiên sinh quay lại nhìn Xung Hư,chun mũi le lưỡi mà tỏ thái độ bất bình một cái rồi cũng nhanh bước nhanh nhi đồng mà đi theo Vi Tiểu Bảo.
Đột nhiên Vi Tiểu Bảo lúc này quay ngoắt lại,khiến Hư Trúc thiếu chút nữa mà đâm sầm vào gã:
- Hư huynh cứ chạy ra trước đi,tại hạ quên mất còn phải vào dặn dò Xung Hư đạo trưởng mấy câu đã.
Hư Trúc gật đầu hỏi lại:
- Vi huynh uống gì để tại hạ gọi luôn cho!
Vi Tiểu Bảo trả lời:
- Cứ gọi cho tiểu đệ một cốc đen đá nóng,nhiều sữa,không đường,không đánh bọt.
Hư Trúc nghe xong lẩm nhẩm đọc lại hai ba lần cho khỏi quên đoạn xoay lưng bước đi. Bước được hơn chục bước thì nghe đánh xoèng một tiếng. Giật mình quay ra xem cái gì mà kêu to thế thì hóa ra là cái cồng. Sao cái cồng tự nhiên lại kêu? Là bởi vì gã đã bước chân ra khỏi lôi đài,nên nó kêu để báo hiệu chứ sao nữa. Trên lôi đài,Xung Hư đang cầm tay Vi Tiểu Bảo giơ lên tuyên bố gã chiến thắng. Cả hai đều toe toét cười hỉ hả. Không biết họ Vi chiến thắng thì vui hơn hay Xung Hư đạo trưởng được làm việc thì vui hơn?
Lại nói chuyện Hư Trúc tử khi này mới vỡ nhẽ rằng mình đã bị lừa,lửa giận bốc cao,lập tức chỉ mặt Vi Tiểu Bảo mà thóa mạ:
- Đại Minh nhà ngươi! Ngươi dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta. Cái gì mà huynh huynh đệ đệ. Mát xa mát gần chứ! Cứ ra khỏi đấu trường này xem,ta quyết không tha cho ngươi đâu!
Họ Vi nghe vậy,chẳng những không nổi giận mà cười hì hì:
- Nếu Hư tiên sinh muốn chửi nhau với tại hạ,e rằng phải về luyện thêm dăm bảy chục năm nữa mới được. Quân tử động khẩu không động thủ. Vừa rồi tại hạ dùng mưu chước mà dành được thắng lợi,thực ra cũng là muốn tránh cho Hư Trúc huynh tránh khỏi một phen huyết nhục bày hày. Không tin hả? Huynh thử xem người huynh cứng hơn hay tảng đá kia cứng hơn?
Hư Trúc nhìn theo tay chỉ của Vi Tiểu Bảo,thấy giữa khu vực bốn lôi đài có một tảng đá lớn chắc do Ban Tổ Chức đặt để trấn trạch. Tảng đá này cao gấp đôi đầu người,đường kính năm người ôm không xuể. Hư Trúc tử nhìn xong quay lại chau mày hỏi:
- Con người dù luyện võ công thế nào cũng chỉ là bằng xương bằng thịt. So sao được với gỗ đã mà ngươi hỏi ngu thế?
Vi Tiểu Bảo nhếch mép cười,miệng nói: “Hãy xem đây!” mà tay phất nhẹ một cái. Chỉ thấy cả tảng đá lớn như vậy bị cái phẩy tay của gã làm nổ tung vỡ vụn,bụi bay tung tóe mù trời mù đất. Chẳng riêng Hư Trúc mà cả khán trường bị một chiêu này của Vi Tiểu Bảo làm cho á khẩu,vô ngôn,không kêu được tiếng nào. Chẳng ai ngờ tên Vi Tiểu Bảo kia vốn nổi tiếng lưu manh,thủ đoạn mà lại mang một thân công phu thần kinh quỷ khốc như vậy. Hư Trúc tử lắc đầu le lưỡi,lập tức chắp tay hướng về Vi Tiểu Bảo mà rằng:
- Ái da! Chỉ một chưởng này đã thấy,vừa rồi Vi hương chủ quả thực đã tha cho Hư Trúc này một mạng rồi. Tại hạ thua trận này tâm phục khẩu phục.
Vi Tiểu Bảo nhơn nhơn tự đắc,đưa tay vuốt râu nhưng chợt nhớ ra là mình không có râu nên đành vuốt ngực,điệu bộ rất chi là lấc cấc. Gã nói:
- Kekeke! Có vậy chứ! À! Những gì khi nãy ta nói với Hư huynh đệ về việc đào tạo nghề cho Tứ Kiếm,rồi cấp vốn cho huynh kinh doanh mát xa,gội đầu tẩm quất đều là sự thật cả. Huynh đệ ta đừng vì trận tranh đấu nhỏ nhoi này mà làm hỏng mất sự nghiệp huy hoàng trong tương lai. Cụ thể thế nào giờ ta cùng ra quán café bàn tiếp! Hahaha!
Tới khi bóng hai gã trẻ tuổi khuất sau cánh cửa khu đấu trường,Vương Trùng Dương cùng quần hùng khắp lượt mới ngậm được miệng lại. Đưa tay chùi dãi,mắt vẫn không ngừng chăm chú hết nhìn đám bụi đất vẫn còn đương lởn vởn lại nhìn ra cổng chính,lão không kiềm chế nổi ngạc nhiên,buột miệng thốt một tràng:
- Một cái cất tay nhẹ nhàng như vậy mà đánh vỡ vụn được tảng đá kia. Với tu vi công lực của ta cũng không thể làm được điều đó. Mà không rõ Vi Tiểu Bảo kia học võ công ở đâu,từ bao giờ mà có thể làm được như vậy nhỉ? Gã này vốn cơ trí đã giảo hoạt hơn người,nay lại thêm võ công cao tuyệt khó dò như vậy quả khiến người ta phải e ngại. Độc Cô lão ngươi nghĩ sao? Sao ngươi lại im lặng vậy? Độc Cô ngươi… Ủa đâu rồi?
Lão Độc Cô như biết phi thiên độn thổ đã bốc hơi từ khi nào không biết. Nãy giờ Vương lão mải mê theo dõi trận đấu nên nào có hay,cứ mê mải mà nói chuyện một mình. Lão quay lại hỏi Lâm Triều Anh,và chúng đệ tử ngồi quanh nhưng ai cũng lắc đầu nói không biết với không để ý. Vương Trùng Dương lẩm bẩm:
- Quái lạ thật. Sao hồi này lại có nhiều điều kỳ quái như vậy? Trước thì Vi Tiểu Bảo một chưởng đánh vỡ đại thạch,sau lại đến Độc Cô Cầu Bại bí ẩn rời đi mà không nói một lời.
Lão lắc đầu kiểu không hiểu,không sao hiểu được,đếu hiểu gì cả một lúc. Đoạn lão chẹp miệng,quàng tay qua eo Lâm sư muội mà hôn choẹt một cái vào má nàng rồi hai người lại xem thi đấu tiếp. Chuyện tạm thời không bàn tới nữa.
Độc Cô lão mắt trước mắt sau,núp tường vượt mái,tăng tốc giảm tốc,rẽ trái rẽ phải,tung lên hạ xuống liên tục suốt quãng đường. Dù rằng lão biết thừa chẳng có ai theo dõi mình đâu thế nhưng cẩn tắc vô ưu,lão cứ phải dùng thuật phản truy tung cho chắc chắn. Nhỡ chẳng may bị bắt quả tang thì thanh danh Độc Cô Cầu Bại một đời sợ rằng phen này sẽ trôi theo dòng nước mất. Lão đang đi đâu? Xin thưa là lão đi tới quán LOLOTICA của nàng Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu. Kết quả trận đấu của Tiêu Phong và Quách Tỉnh đã làm lão mất hứng rồi. Sau lại tới trận Vi Tiểu Bảo với Hư Trúc,đánh chẳng chịu đánh cứ chuyện với trò,cười với khóc khiến sự kiên nhẫn của lão với việc làm khán giả theo dõi đã hoàn toàn bốc hơi. “Chẳng thà đến gặp Lý muội,vui vầy cho thỏa nhớ mong còn hơn!” Bụng bảo dạ như vậy,lại ngại lão Vương hỏi han nhiều nên nhân khi huynh đệ tốt không để ý một cái là lão lập tức đánh bài chuồn. Lão cũng chuẩn bị sẵn bài Tào Tháo đuổi nên phải chạy cho nhanh phòng trường hợp có ai thấy,giữ lại hỏi. Thế nhưng cũng may,cả quãng đường vắng chẳng có một ai. Chắc hẳn giờ này mọi người đã tập trung hết đến khu vực sân đấu để theo dõi giải đấu ngàn năm có một kia rồi. Chẹp,càng tốt,càng thoải mái hò hét đuổi bắt nhau như thổ dân da đỏ mà không sợ ai biết. Kekeke! Nghĩ tới trò đó lão cao hứng vô cùng bèn đưa tay lên vỗ miệng: “Oaaa! Oaaa! Oaaa!” như thổ dân chính hiệu,chân gia tăng cước lực thẳng tiến tới chỗ con mồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...