Võ Lâm Kim Dung Tournament


Hồi này bàn tới việc vì sao Tà Kiếm Tự Cung Lâm Bình Chi lại lọt được vào đến tận vòng này,trong khi còn bao quần hùng hảo hán khác lại không được. Nguyên lai là do Tịch Tà Kiếm Pháp hay Quỳ Hoa Bảo Điển người luyện vào càng nữ tính bao nhiêu thì chứng tỏ võ công càng tinh tiến bấy nhiêu. Năm xưa Đông Phương Bất Bại sau khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thì cũng chỉ như Nhạc Bất Quần,Lâm Bình Chi khi mới luyện thành Tịch Tà Kiếm Pháp. Sau này lão nảy sinh luyến ái,cặp kè với Dương Liên Đình mới phát hiện ra võ công của mình có những bước nhảy vọt,càng lúc càng tinh tiến. Cho tới khi dính duyên với Tiểu Lâm tử,phần thì phận chị em đồng cảnh ngộ với nhau,phần thì để ganh đua ghi điểm với Nhạc Bất Quần trong mắt Lâm Bình Chi,nên lão hé lộ bí mật này cho họ Lâm biết. Tiểu Lâm tử ngộ được yếu quyết này,chỉ trong thời gian ngắn võ công lập tức có bước đột phá,lại được Đông Phương lão lão chỉ điểm thêm đường sáng,tư thế nào nên làm,lúc quan hệ thì thố nạp ra làm sao nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp trình độ của hạng nhất cao thủ. Gã lọt được vào vòng một mười sáu này hoàn toàn là nhờ chân tài thực học. Với thân pháp phiêu ảo đạt tới tốc độ âm thanh,chiêu thức âm độc vô bì,Lâm Bình Chi liên tiếp đả bại hai đại cao thủ là Thanh Dực Bất Vương Vi Nhất Tiếu của đội Ỷ Thiên Đồ Long và hạt giống số mười tám của giải là Nhất Đăng đại sư của đội Xạ Điêu Anh Hùng. Điểm danh vọng của gã giống như giá xăng dầu thời gian vừa qua,sau hai vòng đã tăng lên chóng mặt. Nhà cái lập tức đưa tỷ lệ cá cược về khả năng vô địch của Lâm Bình Chi từ đặt một ăn một trăm lẻ bảy lên đặt hai ăn mười chín. Phải dài dòng giải thích như vậy để khán giả hiểu rằng Độc Cô Cầu Bại phen này ắt phải một phen khổ chiến,thắng bại khó mà nói trước được chứ đâu có dễ dàng gì.
Lại nói chuyện,lão Độc Cô sau khi nghe Ban Tổ Chức công bố kết quả bốc thăm phân cặp thì bao nhiêu cảm hứng đi cầu biến đâu hết cả. Trống ngực thùm thụp đập liên hồi,trong lòng lo lắng vô cùng. Tay Tà Kiếm Tự Cung này quả thực là đối thủ lão không muốn đụng độ nhất ở vòng này,lão đã đọc bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ không biết bao lần,ngâm đi cứu lại đoạn Nhậm,Hướng,Lệnh Hồ quần chiến với Đông Phương Bất Bại hòng tìm ra yếu điểm của Quỳ Hoa Bửu Điển,ấy vậy mà vẫn vô phương. Độc Cô Cửu Kiếm của lão là chuyên nhằm vào sơ hở của đối phương khi xuất chiêu,xử kiếm tới những phương vị đặc biệt mà tấn công phản đòn. Đối phương dù ra chiêu trước nhưng đòn sẽ lại tới sau,chỉ cần nắm vững kiếm quyết thì quyền chủ động hoàn toàn sẽ thuộc về lão. Tuy rằng chiêu thức nào trên đời cũng có sơ hở,thế nhưng Tịch Tà Kiếm Pháp lại quá nhanh,sơ hở xuất hiện trong chớp mắt rồi lập tức tan biến,chỉ sợ không né kịp đòn tấn công chứ nào còn dám nghĩ đến chuyện phản đòn.
Kiếm Ma mặt nhăn như bị,sốc quần kéo áo đi ra khỏi nhà vệ sinh với một bụng ưu tư,phiền muộn. Trong đầu lão cứ văng vẳng một câu hỏi: “Phải làm thế nào đây?” Chỉ còn khoảng một giờ đồng hồ nữa,vòng đấu tiếp theo sẽ chính thức bắt đầu,nếu trong thời gian này vẫn không nghĩ được ra cách ứng phó thì e rằng cái danh Kiếm Ma phen này sẽ trôi theo dòng nước. Haizzz! Nghĩ đến nước lại thấy khát,khát thì lại phải đi uống chạc thôi. Bổn cũ soạn lại,lão tạm gạt việc nghĩ cách đối phó Lâm Bình Chi mà mò ra khu hàng quán bên ngoài đặng kiếm cái gì giải cái cơn trước mắt này đã.
Khu hàng quán lúc này đang giờ giải lao chờ loạt trận tiếp theo nên đông đúc,nhiệt náo vô cùng. Lão Độc Cô lập tức vừa tới nơi lập giở bài lộn san tô để gây sự chú ý,ấy thế nhưng đã nhào lộn đến vòng thứ hai mươi tư mà vẫn chẳng có ai để ý hay quan tâm. Lão nào có hay,tiếng lành đồn xa,tiếng xấu đồn nhanh,tin đồn lão hay đi ăn chạc chẳng mấy chốc đã đến tai từng người trong đám quần hùng. Một đồn trăm,trăm đồn vạn,tam sao thất bản,giai thoại ăn chạc của gã giờ đã thành thần thoại rồi. Kẻ thì bảo:”Lão Độc Cô vào ăn gạ của người ta mà gọi rõ lắm,gia chủ còn chưa kịp ăn gì lão đã cầm một lượt mười mấy đĩa lùa sạch vào mồm rồi phủi đít bỏ đi.” Người thì kể: “Lão vừa ăn gạ người này xong,bước ra khỏi quán,thấy người khác mời lấy lệ thì cũng chẳng từ chối mà nhảy vào ngồi cùng ngay. Cứ thế cứ thế trong vòng nửa tiếng đồng hồ lão ăn gạ liên tiếp của mười tám nhà.” Thế nên khi nãy,lúc lão vừa xuất hiện là quần hùng đã xuỵt bảo nhau: “Lão đến,lão đến. Coi như không biết nhé!” “Ai cơ?” “Xuỵt,kẻ mà chớ có gọi tên ra chứ còn ai nữa. Cúi đầu xuống kẻo lão lại vào đây thì khốn nạn bây giờ.” Độc Cô Cầu Bại hết nhào lộn rồi lại hát váng lên rồi chuyển sang cười nói oang oang một mình mà vẫn chẳng hề có ai để mắt tới. Lão còn đang bụng bảo dạ có vấn đề gì vậy nhỉ,phải làm sao đây,thế này thì chêt thật rồi.Bỗng đột nhiên có tiếng nữ nhân vang lên từ phía sau lưng lão:
- Hỏi thế gian tiền bạc là chi? Mà lại khiến lão Độc Cô phải khổ!
Nghe giọng nói ấy,tim lão chợt giật cái thót. Sợ rằng gian mưu của mình bại lộ (lão vẫn chưa biết là đã lộ rồi)nên quay vụt lại,mắt lộ hung quang. Lão tính chơi đòn cả vú lấp miệng em,mắng át đi kẻ vừa mở miệng. Ấy thế nhưng chữ “ngươi” vừa mới phát ra được một nửa,lưỡi lão đã đột nhiên cứng đờ. Tràn ngập trước mắt lão bây giờ là hình ảnh của một thiếu nữ ăn vận theo lối đạo cô,tuổi độ tứ tuần nhưng sắc đẹp vẫn đủ khiến hoa nhường nguyệt thẹn,trên tay nàng đang cầm một chiếc phất trần phe phảy mà đuổi ruồi trên mâm lòng lợn. Thấy lão đột nhiên si ngốc,há miệng,lưỡi uốn lên mà giữ nguyên cứng đờ. Nàng ta chợt phì cười:
- He he he! Độc Cô tiền bối bị ai điểm phải yếu huyệt hay sao mà lại lặng im như tượng vậy? He he!

Giọng oanh vàng thỏ thẻ vừa cất lên,Độc Cô lão thấy như sét đánh ùng oàng trong tai,hai mắt hoa lên,hai chân bủn rủn,thiếu chút nữa là khuỵu mẹ xuống đất. Lão uốn lưỡi bảy lần rồi lắp bắp:
- Ta…ta…không…nàng…à…ừm… không phải…ừm…đạo…đạo…ừm đạo cô là?
Thiếu nữ đạo cô kia lại che miệng cười khúc khích:
- Kekeke! Người nói cái gì vậy,em không có hiểu?
Độc Cô lão hít sâu một hơi,cố lấy lại một phần dũng khí:
- Ta...ta hỏi là…nàng là ai?
-

Đạo cô nghe vậy thì che miệng cười,nguýt lão một cái rõ dài tay chỉ lên trên cái biển hiểu treo trên cửa quán,trên đó có đề:
“ Công ty cổ phần kinh doanh thực phẩm Cổ Mộ - Chung Nam Sơn
LOLOTICA QUÁN
Muốn hỏi thế gian tình ái là chi
Mau vào đây làm một bi lòng lợn!
Giám đốc kiêm chủ quán:
Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu”

Ái chà! Thì ra đạo cô bán lòng lợn không phải ai xa lạ với chúng ta mà chính là thiên hạ đỉnh đỉnh ác danh Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu trong tác phẩm Thần Điêu hiệp lữ. Độc Cô Cầu Bại đọc xong đã choáng lại còn thêm váng,mém chút là co giò bỏ chạy. Thế nhưng trên bảo mà dưới không nghe,hai chân vẫn chôn lại một chỗ. Lão lại lắp bắp:
- Thì…thì…ra…là…ái chà!
Mạc Sầu không đợi lão nói hết câu đã cười toe:
- Chính thị là bổn đạo cô!
Đoạn nàng líu ríu chạy ra kéo tay lão vào quán:
- Tiền bối cứ vào đây đã rồi nói tiếp!
Nói không phải là điêu đâu,đây thực sự là lần đầu tiên lão có sự va chạm xác thịt với nữ nhân đó. Chỉ nghe thấy “Huỵch!” một tiếng,Độc Cô Cầu Bại đầu váng mắt hoa,ba chân mềm nhũn mà ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
“Hắt xì! Hắt xì! Xì xì xì xì!” Lão liên tiếp hắt xì rồi xì xì xì mấy cái liền rồi tỉnh lại. Chẳng biết lão đã ngất được bao lâu mà thấy mình đã đang nằm trong quán trên một hàng ghế nhựa được kê sát. Ài dà! Mỹ nhân lòng lợn Lý Mạc Sầu đang chăm chú nhìn lão,ánh mắt lộ vẻ quan hoài chân tình:

- Độc Cô Tiền Bối! Người không sao chứ? Phải chăng là người bị trúng gió?
Độc Cô Cầu Bại ngồi nhỏm dậy xua xua tay:
- Không sao,không sao! Đa tạ Lý đạo cô đã quan tâm!
Lý Mạc Sầu vẫn e ngại nhìn lão,đoạn hai tay dâng lên một cốc trà chanh mát lạnh mà rằng:
- Có thật là người thấy ổn rồi không? Xin mời tiền bối làm tạm mấy ngụm trà chanh. Cái này được pha bằng mật ong Ngọc Phong của tiện công ty. Thơm ngon ngọt mát vô cùng. Người uống đi au khỏe ợ!
Đúng là đang rách lại gặp chiếu manh. Lão Độc Cô chẳng nề hà chi nữa,đón lấy cốc nước từ tay Lý Mạc Sầu mà ngửa cổ một hơi uống cạn. Lão chẹp chẹp khà khà,lấy tay áo chùi miệng,đưa cốc lại cho Lý đạo cô.
- Quả thật là lời như đồn. À nhầm,đời như…ăc…lại nhầm. Như lời đồn! Mật Ngọc Phong quả là cực phẩm của nhân gian. Đa tạ Lý đạo cô! Xin cho thêm ly nữa. Ợ!!!
Lý Mạc Sầu cười toe,hai mắt long lanh ý như kiểu “Đấy,đã bảo mà!” rồi cầm cốc,thoăn thoắt mà đi pha cho lão thêm cốc nữa. Độc Cô Cầu Bại được cốc trà chanh mát lạnh khiến sảng khoái tinh thần. Bây giờ lão mới để ý quan sát xung quanh phòng. Quán hàng cũng tuềnh toàng như bao quán khác được dựng tạm lên để phục vụ khách du lịch trong mùa thi đấu này thôi. Vậy nên cũng chả có gì đặc sắc,mấy cái bàn nhựa ghế nhựa kê thành mấy hàng ngang tập hợp cả. Giờ này lòng lợn bán chắc cũng đã gần hết,khách trong quán cũng chỉ có dăm bảy người ở góc,đang túm tụm vào xem cái chi đó. Độc Cô lão ngồi không cũng chán bèn mò lại gần mà xem lũ kia đang làm cái gì. Thì ra là chúng đang xem Cách Không Truyền Hình Khí,hay ngày nay thường gọi là xem Tivi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui