Lam Phượng Hoàng cùng hai vị muội tỷ của mình bị triệu khẩn cấp lên đài trung tâm. Tiểu Gia Cát Từ Thiên Hoằng khi nãy xuất hiện trước mặt ba người,mặt mũi nghiêm trọng,không giải thích lấy một lời chi nói độc một câu:
- Nguy to rồi! Ba người đi với ta!
Ba nàng nghe vậy biết vậy,cũng chẳng dám hỏi lại nhiều,chỉ vội theo lão đi tới đây. Vừa tới chân kỳ đài,cả ba đã hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy bọn Châu Bá Thông,Toàn Chân lục tử và lũ đệ tử vẫn đang nghệt ngạt nhìn nhau bởi những tiếng cười trên cao vọng xuống càng lúc càng to,càng lúc càng dồn dập. Lam Phượng Hoàng,Hà Thiết Thủ và Trình Linh Tố cùng lúc quay sang nhìn nhau,miệng đồng thanh bật ra tiếng:
- Bỏ mẹ!
Đoạn ba chân bốn cẳng chạy lên gác. Trên đường chạy lên,bọn họ gặp bọn nữ binh bịt mũi,bưng miệng từ trên hoảng hốt chạy xuống. Từ quân sư chặn lại định hỏi xem chuyện gì xảy ra thì chúng chỉ lắc đầu,chỉ lên mà không trả lời.
Cảnh tượng trên này vô cùng tà dị và hãi hùng. Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại đang bá vai bá cổ nhau cười ngất cười ngư. Trên sàn nhà phân và nước tiểu vung vãi khắp nơi. Chắc hẳn quý vị độc giả chắc đều không khỏi thắc mắc, Vương lão vì bị Liên Tiếu Khí phát tác đã đành,sao Độc Cô lão chẳng liên quan gì mà cũng lại cười nghiêng cười ngả thế kia?
Phải biết,một số hành động biểu cảm như ngáp,thở dài hay cười đều là những hành động được quy vào loại dễ lây lan. Độc Cô Cầu Bại khi nãy ở trên này cùng Vương lão,thấy lão cười ngả cười nghiêng,quằn quại đau đớn lắm thì nảy dạ thương cảm chạy lại đỡ lão lên,lại cố dùng công lực của mình mà áp chế cơn cười của Vương lão. Có vào thì phải có ra,công lực của lão Độc Cô đẩy vào người Vương lão chẳng những không có tác dụng còn khiến độc khí phát tán ra ngoài theo lỗ chân lông của lão. Độc Cô Cầu Bại hít phải khí này cũng lập tức cũng trúng độc. Khi nãy một người cười thôi thì còn đỡ,hai người cùng lúc cười thì lại thúc đẩy mọi sự phát triển nhanh gấp đôi. Hai lão như hai kẻ điên dại,ôm vai hót cổ nhau cười lăn cười bò,cười té đái vãi phân,gây ra thảm trạng đương trường.
Bọn Lam Phượng Hoàng là dân trong nghề,trông thấy cảnh này biết ngay là độc đã phát tác vào giai đoạn áp chót. Nếu không kịp thời cứu chữa mà để chuyển sang giai đoạn cuối thì thần tiên cũng khó mà cứu chữa được. Ba nàng bèn nói Từ Thiên Hoằng ra ngoài cảnh giới,dặn không được để ai kể chuyện cười trong vòng bán kính ba mươi mét quanh tháp,rồi hè nhau nhảy vào gỡ hai lão ra mà chạy chữa. Nào thì bấm huyệt,nào thì giác hơi,nào là châm cứu… Độc Cô lão chỉ trúng nhẹ nhàng nên sau một hồi được chăm sóc cứu chữa thì cũng dần dần hồi tỉnh,cơn cười cách quãng dần xa hơn. Lão lập tức được cách ly khỏi lão Vương kẻo ở gần nghe thấy cười,độc lại phát tác thì khó mà cứu chữa.
Về phần Vương Trùng Dương,mọi phương cách chữa trị cho lão hình như không hề có chút tác dụng nào. Tiếng cười của lão giờ đã như trống trận liên hồi,không chút ngưng nghỉ báo hiệu Liên Tiếu Khí trong người lão đã phát ra đến giai đoạn cuối. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh,trước mắt lão chợt thấy trước mắt chói lòa. Một người,hình như là một thiếu nữ,toàn thân vận sắc phục màu vàng xuất hiện. Lão lắp bắp:
- Hihihi…Là Hoàng y Dương cô nương …Hahaha…trong Ỷ Thiên…Hô hô hô… Đồ Long ký…Hí hí hí… có phải không?
Chỉ thấy người kia không trả lời mà tiến sát tới lão. Ánh sáng vàng với cường độ lớn làm lão nhắm tịt cả mắt lại mà vẫn không thấy gì. Lão vẫn bật lên từng tràng cười man dại. Chỉ thấy người kia nhẹ nhàng vuốt ve khắp người lão. Bàn tay lúc thì như nhẹ nhàng như mơn trớn lả lơi,lúc lại đấm đấm bóp bóp huỳnh huỵch từng hồi. Nhưng lạ lùng thay,Vương lão dù bị đấm,bị bóp cũng không hề thấy đau đớn chi cả. Chỉ có một cảm giác thống khoái lan tỏa khắp châu thân. Cơn cười cũng tự nhiên biến mất dù bụng lão vẫn đau quặn từng hồi. Lão xoay người nằm ngửa ra,hai mắt vẫn nhắm tịt,đưa tay chỉ chỉ vào bụng nói:
- Anh bị đâu chỗ này. Em bóp dùm anh chút!
Bàn tay kia lại nhẹ nhàng xoa bóp nơi bụng lão. Lão khoan khoái lắm bật lên liên tiếp ba tiếng ái chà:
- Ái chà! Ái chà! Ái chà!
Đoạn cố trườn người lên trên để bàn tay kia bóp xuống thấp hơn.
“Bốp!” Lão ăn một cú tát như trời giáng. Lão cố gượng mở mắt ra mà chỉ thấy pháo hoa nổ đầy trời. Một giọng nam nhân quát tháo:
- Khốn nạn! Ngươi mở mắt ra coi xem ta là ai mà ngươi làm vậy.
Định thần một hồi Vương lão mới nhìn rõ. Trước mắt lão không phải là Hoàng Y thiếu nữ nào cả,mà là một hán tử vạm vỡ,râu ria xồm xoàm,đầu tóc bù xù khoác trên mình một chiếc Kimono lụa màu mỡ gà.
Lão hoảng hồn kêu lên:
- Úi! Ta cứ tưởng? Chẳng hay các hạ là ai?
Người kia hừm một tiếng:
- Hừm! Ngươi không nhận ra ta sao?
Vương lão nghe giọng người này quen quen nhưng nhất thời vẫn chưa nghĩ ra là ai. Người kia thấy vẻ mặt lão vậy,biết lão chưa nhận ra thì rút đàn ghi ta phía sau lưng lên mà gảy phừng phừng,đoạn cất giọng rè rè đầy đờm mà hát rằng:
“Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn
Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành
Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng dỡ dang
Yêu ai cũng lỡ làng nên thà rằng chẳng nói chi…”
Vương Trùng Dương nghe chất giọng này lập tức nhận ra ngay,vội đứng dậy phủi quần áo cung kính rút ác mô ni ca ra thổi bè. Tiếng kèn của lão khi thì bay bổng,lúc lại lặn sâu quện với tiếng đàn và giọng hát của người kia,lúc từ điệu giốc chuyển về điệu chủy,lúc từ gam Đô trưởng lại nhảy sang Rê thứ bảy. Khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ tuyệt diệu khi xưa của Lưu,Khúc hai người cũng chỉ đến thế là cùng. Vương lão càng thổi càng mê say,lại thấy trong người càng lúc càng dễ chịu nên hăng tiết vịt nhắm tịt mắt làm luôn một lèo bốn năm bài. Khi thấm mệt mới chịu dừng lại,mở mắt ra mới thấy người kia đã dừng đàn dừng hát từ bao giờ đang trợn tròn mắt lên nhìn mình. Lão ngượng ngịu cất kèn vào người lên tiếng:
- Đại thánh! Lần trước chúng ta giao phối khúc nhạc chưa đến đầu đến đũa đã bị hàng xóm của người chửi mắng đuổi đánh. Giờ đây cơ hội đã đến,sao không cùng nhau mà vui vầy loan phượng đi,ngài lại để bần đạo thổi kèn một mình như vậy?
Đại thánh vén chùm tóc mái lộ rõ hai chữ “kinh hoàng”,đỏ mặt e hèm mấy tiếng mới trả lời:
- Chẳng phải là ta không muốn cùng giao hợp với ngươi cho tròn vành rõ chữ mà vì việc quân của ngươi giờ vẫn chưa xong. Trận chiên giữa quần hùng hảo hán các người và binh mã triều đình sắp sửa nổ ra rồi. Thôi hãy mau tỉnh lại đi, tính mạng hàng vạn con người đang trông chờ vào ngươi đó. Ta đi đây!
Dứt lời Đại Thánh phi thân lên phóng vun vút lên trời cao. Vương lão ở dưới ngước lên thảng thốt:
- Đại Thánh! Người đi đâu vậy? Sao người lại ăn mặc thế kia? Ít nhất cũng phải mặc cái quần chip vào chứ? Kinh tởm quá…á…á…á!!!
Bỗng lông lá từ trên cao rụng xuống lả tả,lão muốn né mà cổ cứ cứng đơ không thể nào cựa quậy được. Lông ở đâu ra mà nhiều thế này? Một sợi chui tọt vào mũi khiến lão ngứa ngáy hắt xì luôn hai ba phát. Tiếng hắt xì hơi của lão bật ra khiến chính lão giật mình tỉnh mộng. Vương Trùng Dương nhỏm dạy ngơ ngác nhìn xung quanh. Lão vẫn nằm trên đài trung tâm,xung quanh vắng lặng không một bóng người. “Á,cái gì thế này?” Lão nhìn xuống mà giật thót mình,trên người lão đang phủ một tấm vải trắng toát,bên cạnh là bát hương quả trứng nghi ngút khói. Hẳn nhiên là khi nãy khói hương đã khiến lão máy mũi hắt xì chứ không phải lông lá gì cả.
“Ặc,chắc chúng nó tưởng mình chết rồi nên mới đắp chiếu mình thế này. Mà tất cả đi đâu rồi nhỉ?” Vương lão lồm cồm bò dạy tự nhủ. Lão vươn vai vặn mình mấy cái thấy cơ thể mình hoàn toàn bình thường,không có vấn đề gì hết thì mừng rỡ lắm nên nhảy chân sáo xuống khỏi trạm điều khiển.
Lão xuống tới mặt đất là lập tức chạy đi tìm kiếm khắp khu lều trại nhưng chó mèo chẳng thấy một con,người ngợm cũng chẳng thấy một ai.Vương lão thầm tính toán: “Không có lý nào lại thế? Nếu như kẻ địch đã kéo tới đây ắt phải gặp phải sự chống cự của quân ta,không thể nào không để lại chút dấu vết gì được. Còn nếu bên mình kéo dốc cả trại đi thì không thể không lưu đàn bà trẻ con ở lại đây đc. Tình huống này sao chưa thấy trong sách giáo khoa dạy đánh trận bao giờ?” Vương lão nhất thời không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bỗng lão có tiếng hò reo vang trời dạy đất từ xa phía bìa rừng hướng Tây Nam vọng lại. Không chút chần chừ,Vương lão vận toàn lực thi triển khinh công chạy về phía âm thanh vừa phát ra. Lão càng chạy tới gần,tất nhiên là âm thanh kia lại càng lúc càng rõ ràng,lại làm lão càng nôn nóng muốn nhanh tới nơi để xem chuyện gì đã và đang xảy ra khi lão chết lâm sàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...