Vương Trùng Dương và Độc Cô Cầu Bại tháo cương bỏ yên ngựa,thả cho chúng nhẩn nha gặm cỏ. Vừa rồi hai người thử nghiệm thủ pháp Độc Cô lão mới sáng tạo ra. Sau một hồi,thử đủ các kiểu,các tư thế cả hai con ngựa đều lộ vẻ mệt nhọc không chịu nổi nữa,hai lão mới chịu dừng lại cho chúng nghỉ ngơi. Hai người đi chuyến này thu hoạch thực không nhỏ. Ngoài việc Độc Cô lão nghĩ ra thuật nhân mã hợp nhất,mà sau này lấy tên là Phi Mã Thuật,Vương lão cũng đã nắm bắt được toàn bộ địa thế khu vực quanh chân núi Hoa Sơn.
Vương Trùng Dương nằm duỗi dài trên thảm cỏ,ra dáng nghỉ ngơi,nhưng hai lông mày cứ nhăn tít lại nhìn trời. Độc Cô Cầu Bại ngồi bên cạnh,thấy dáng vẻ của lão bằng hữu như vậy thì thắc mắc lắm. Nhưng biết Vương lão đang suy nghĩ nên cũng không dám hỏi han gì,sợ phân tâm nhiễu loạn lão ta lại ăn mắng oan uổng.
Độc Cô lão nhìn mây nhìn trời,ngắm cây ngắm đất. Cuộc đời của lão,trước tới giờ chỉ một mình cô độc. Tuổi trẻ bồng bột,đam mê kiếm đạo,tham gia hết câu lạc bộ này lại đến đội tuyển kia,huy chương đeo đầy cổ,bằng khen chất đầy nhà. Thế nhưng lão vẫn cảm thấy chưa đủ nên bán hết gia sản mà phiêu bạt khắp nơi hòng tìm ình một đối thủ xứng tầm. Ban đầu còn tìm kiếm thủ để thi đấu,sau thì thể loại nào lão cũng rủ đánh nhau cá độ ăn tiền. Lão lún càng lúc càng sâu,nghiện kiếm càng lúc càng nặng. Để tăng thực lực của bản thân,lão còn nghe lời xúi dại của mấy tay thầy cúng,lang băm mà ngâm mình trong lá thuốc người Dao để ra nhập vào ma đạo. Chẳng biết võ công tiến bộ được bao lăm,chỉ thấy tiền mất tật mang,da dẻ mẩn ngứa phát ban suốt mấy năm trời. Khi bệnh tình đã thuyên giảm,lão phát điên,vác kiếm đi lùng tìm bọn thầy lang thầy cũng mà bắt đền. Thế nhưng bóng chim tăm cá,biết tìm nơi đâu,bọn chúng đã ôm tiền cao chạy xa bay tới chân trời góc bể nào không ai hay biết. Cả gia tài ức vạn trôi theo dòng nước chỉ đổi lấy được mỗi cái danh hão,Kiếm Ma. Uất hận chất chồng,lão mất hết niềm tin vào con người,vào cuộc sống. Lão thu mình vào vỏ bọc của sự cô độc mà gặm nhấm món cô đơn. Thường ngày chỉ lấy việc đi biểu diễn kiếm thuật tại các event,lễ hội để kiếm ít tiền mà trang trải cuộc sống. Thế nhưng thời gian vừa rồi,kinh tế suy thoái,người ta thi nhau vỡ nợ với sập tiệm. Tiền ăn còn chẳng đủ,nào có ai dư hơi mà thuê lão biểu diễn nữa. Đang lúc túng quẫn,chợt nghe trên đài báo về giải đấu “Võ Lâm Kim Dung Tournament” với khoản tiền thưởng lên tới cả mấy trăm ngàn Obama,lão tức tốc khăn gói tới Hoa Sơn mà tìm kiếm cơ hội đổi đời,cơ mà tới nơi mới biết không đủ tiêu chuẩn tham gia. Số phận đưa đẩy,cho lão gặp lão Vương Trùng Dương này,thằng cha này tuy hâm hấp dở hơi,nhưng thực sự cũng là một nhân tài hiếm thấy. Ở Vương lão tỏa ra một sức hút rất lớn với những người xung quanh cho dù là cùng giới hay khác giới. Lão cứ cười cứ nói,cứ nhố nha nhố nhăng vậy mà mọi người cứ răm rắp nghe lão chỉ huy,sắp đặt. Độc Cô Cầu Bại cũng không ngoại lệ,không biết từ khi nào,lão đã cảm thấy gần gũi thân thiết với Vương lão,vô điều kiện mà tuân theo mọi chỉ đạo. Phải chăng đó là uy thế của người lãnh đạo bẩm sinh? Thế nhưng Vương Trùng Dương tuy gần mà lại xa,Độc Cô lão không biết thực sự hắn có coi lão là bằng hữu sinh tử chi giao như lão nghĩ về hắn không?
Đang theo dòng suy nghĩ,bỗng Vương lão cất tiếng làm lão Độc Cô giật cả mình:
- Ngươi suy nghĩ gì mà mặt ngu quá vậy? Thi thoảng còn liếc trộm ta nữa.
Độc Cô lão đỏ mặt lung búng:
- À,không có gì! Ta rảnh rỗi nên nghĩ linh tinh chút thôi.
- Đừng nói ngươi nhiễm thói của Đông Phương Bất Bại,mà quay ra yêu ta nhé? Mà ngươi ngần này tuổi đầu,không vợ không con,dễ lắm…Dễ lắm. Hê hê hê! – Vương lão hấp háy mắt tinh nghịch.
Độc Cô Cầu Bại giãy nảy:
- Ngươi đừng nói bậy. Là do ta duyên số chưa đến thôi. Chứ ta là đàn ông đích thực đấy,hồi trẻ cũng phong lưu tài tử lắm chứ bộ.
- Hehe. Thôi được ta tạm tin ngươi. – Vương lão cười khà khà vuốt râu – Nhìn điệu bộ của ngươi. Thực khiến người ta tức cười quá. Sau khi thoát hiểm lần này,ta sẽ giới thiệu cho ngươi mấy người quen. Ngươi xem được thì tiến tới đi thôi.
Độc Cô Cầu Bại cự nự:
- Lão Vương ngươi thì khác gì ta? Trước giờ ta chỉ nghe được mỗi một mối tình của ngươi với Lâm Triều Anh. Khổ thân Lâm cô nương,vì ngươi mà phải hát bài Tình Đơn Phương cả đời,rồi còn sáng lập ra Cổ Mộ phái mà thui thủi một mình nữa chứ. Ngươi thật nhẫn tâm.
Vương lão thoáng nét buồn trong mắt:
- Hà hà! Ngươi nói không sai. Hung thủ chính là số phận. Nhiều lúc ta nghĩ cũng thấy hối hận lắm. Thế nhưng ngươi nghĩ xem. Nếu không có cuộc chia ly đó thì làm gì có Cổ Mộ phái,làm gì có Tiểu Long nữ thì cũng làm gì có Thần Điêu Hiệp Lữ truyện làm náo động giang hồ một thời. Thôi,chuyện cũ không nhắc lại nữa. Chúng ta quay về xem bọn đệ ta đã có tin tức tốt lành gì chưa.
- Ừ,thực chúng ta cũng nhảm nhí quá. – Độc Cô Cầu Bại trả lời – Tự dưng đang lúc dầu sôi lửa bỏng lại nhắc đến mấy chuyện này.
Vương lão mỉm cười:
- Có sao đâu nhỉ? Tâm sự chất chứa trong lòng lâu ngày dễ sinh bệnh. Nay nói ra được cũng thấy thoải mái hơn đôi chút,đầu óc cũng minh mẫn tỉnh táo hơn. Mà này,chuyện của ta ngươi không được tiết lộ đâu đấy nhé!
- Hehe. Ta sẽ kín miệng. Vương lão ngươi cứ yên tâm.
Độc Cô Cầu Bại trả lời mà hân hoan trong lòng. Vương Trùng Dương đã thổ lộ tâm sự riêng tư của hắn với lão,tức là đã coi lão là hảo bằng hữu rồi. Mọi thắc mắc,nghi ngờ của lão đối với họ Vương khi nãy chợt tan biến sạch.
.
.
.
Hai người về đến trại,lúc đó đã tầm hơn mười giờ. Thiết Cước tử Mã Ngọc đã ở đó từ bao giờ,đang ru rú ngồi đợi sư phụ ở ngoài cửa trại. Thấy Vương lão,hai mắt gã sáng rỡ,chạy tới cung kính cúi chào. Vương lão hỏi nhỏ:
- Có thu hoạch được gì không?
Mã Ngọc tươi tỉnh:
- May mà không nhục mệnh.
Vương lão phất tay ra hiệu cho gã đi cùng mình:
- Vào đây rồi nói một thể.
Ba người họ tiến vào trong lều,bên trong Từ Thiên Hoằng cùng mười một người khác đang luận bàn chiến sự. Mười một người này là: Trương Vô Kỵ của đội Ỷ Thiên,Quách Tỉnh của đội Thần Điêu,Trần Gia Lạc của đội Thư Kiếm.Hoàng Dược Sư của đội Xạ Điêu,Thạch Phá Thiên của đội Hiệp Khách,Miêu Nhân Phượng của đội Tuyết Sơn,Tiêu Phong của đội Thiên Long,Lệnh Hồ Xung của đội Tiếu Ngạo đều là những nhân sỹ đã quen mặt cả. Ngoài ra còn ba người nữa hai lão chưa gặp bao giờ. Từ Thiên Hoằng vội hấp tấp tiến lên giới thiệu. Gã chỉ vào một vị trung niên quắc thước nét mặt nghiêm nghị:
- Thưa Vương Nguyên Soái và Độc Cô phó soái,vị này là là Trần Cận Nam, Tổng Đà Chủ của Thiên địa hội,đại diện cho bộ truyện Lộc Đỉnh Ký.
Gã lại chỉ sang một than niên da dẻ đen đen bẩn bẩn đứng bên cạnh Trần Cận Nam.
- Vị này là Viên Thừa Chí,con trai đại tướng Viên Sùng Hoán đại diện cho bộ Bích Huyết Kiếm.
Người thứ ba không để gã giới thiệu chắp tay thi lễ,bàn tay phải người này đã bị chặt hết các ngón tay:
- Vãn bối Địch Vân,bái kiến hai vị tiền bối.
Vương Trùng Dương cũng đưa Mã Ngọc ra giới thiệu với quần hùng một hồi. Đại loại kiểu như: đây là đại đệ tử cưng nhất của tôi. Hiện làm giám đốc điều hành tập đoàn Toàn Chân thay tôi…”
Sau màn giới thiệu là đến màn chào hỏi. Mọi người chào hỏi nhau mãi mới xong,mới bắt đầu vào việc chính. Vương Trùng Dương chỉ Mã Ngọc nói:
- Tối qua đến hôm nay,các con đã thu thập được tin tức gì về phía quân địch. Hãy nói ọi người cùng nghe đi!
Mã Ngọc chắp tay tuân lệnh,tiến ra trình bày:
- Thưa sư phụ,thưa các tiền bối,đồng kính thưa các vị đại biểu…
Vương lão khoát tay nói giọng khó chịu:
- Đây không phải là đại hội cổ đông,trình bày phát biểu gì. Mã Ngọc ngươi mau nói ngắn gọn vào việc chính đi.
Mã Ngọc thấy sư phụ có vẻ giận thì luôn miệng dạ dạ mấy tiếng,hít một hơi rồi làm nguyên một tràng:
- Quân địch hiện nay chia binh bốn lộ kéo tới đây bao vây bốn phương tám hướng. Hướng chính Đông là một vạn Liêu Binh của Gia Luật Hồng Cơ,gồm ba nghìn kỵ binh và bảy nghìn bộ binh. Chính Tây là một vạn rưởi quân Nguyên với bảy nghìn kỵ binh và tám nghìn bộ binh. Hướng Nam là một vạn rười Kim Binh,với năm nghìn quân khinh kỵ,còn lại là bộ binh. Ngao Bái dắt một vạn quân Thanh tiến tới từ hướng Bắc,chỉ có hai nghìn kỵ binh,tám nghìn bộ binh được trang bị thêm một số hỏa lực Tây phương. Các lộ binh mã của địch đều cho kỵ binh chạy trước. Chắc chỉ độ bốn năm tiếng nữa là chúng tới đây. Bộ binh đi sau phối hợp,chắc tầm nửa đêm là tới. Xin hết ạ!
Vương Trùng Dương ra hiệu cho Mã Ngọc lùi lại rồi gọi Từ Thiên Hoằng:
- Từ quân sư,lực lượng chúng ta ra sao? Đã có tổng kết chưa?
Từ Thiên Hoằng rút kinh nghiệm của Mã Ngọc,không rườm rà dẫn dắt,liến thoắng trình bày ngay:
- Hiện tổng số chúng ta có một vạn hai người. Trong đó số lượng có thể chiến đấu là chin nghìn năm trăm người,còn lại là đàn bà trẻ con,người già. Số lượng ngựa,kể cả ngựa kéo xe chúng ta có khoảng ba nghìn bảy trăm con. Vũ khí chủ yếu là giáo,kiếm. Đánh xa thì có số lượng ít thôi là cung tên,còn lại là ám khí. Lực lượng của chúng ta so với của địch nhân thì thật quá chênh lệch. Tuy vậy mọi người đều tin tưởng vào tài thao lược của Vương soái,tất cả đều một lòng quyết tử chống địch. Xin Vương soái xem xét rồi ban bố sách lược.
Vương Trùng Dương mỉm cười. Ta đã có diệu kế do Đại thánh ban ọi người không phải lo. Đoạn thò tay vào bụng để lấy túi gấm số hai ra. Bất đồ tay khoắng vào khoảng không,túi gấm đã không còn nơi đó nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...