Võ Lâm vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng những trò chơi ăn khách nhất. Vì vậy không có gì lạ khi ra đường là chạm mặt một vài thành viên giang hồ. Càng đặc biệt hơn khi nghe người ta nhắc đến trò chơi này ngay tại cơ quan làm việc. Trong lúc Thiên Hùng đi qua phòng lưu bệnh, khoa tiêu hoá, đã thấy một đám đông oang oang về Võ Lâm. Vậy nên hắn tò mò đi vào và chứng kiến cảnh thăm bệnh ồn ào với hàng chục người ra vào tấp nập trong phòng.
Chỉ liếc mắt, Thiên Hùng nhanh chóng nhận ra đây là những thành viên của hắc đạo. Hắn không bài xích những người này, mà chỉ đơn giản đánh mùi ra người quen. Hắn đến gần, giả vờ xem hồ sơ bệnh án, nghe ngóng chuyện của đám võ lâm chí sĩ.
Người nằm trên giường bệnh là đại ca của họ với căn bệnh ngàn năm đau khổ. Ba ngày sau, Mai Mật Danh sẽ có ca phẫu thuật cắt bỏ búi trĩ đã làm ông khó chịu bấy lâu nay. Để trấn an đại ca, bọn đàn em hướng sự chú ý của Mật Danh vào trò chơi Võ Lâm Truyền Thuyết. Thiên Hùng tái hết mặt mày khi nghe đến tên bang chủ Dám Yêu Dám Hận lẫy lừng tứ phương.
Chả trách gì thành viên của Thần Long Hội lại hung hăn đến thế. Dám Yêu Dám Hận là bang chủ trong game, cũng là bang chủ ngoài đời. Nhóm của bọn họ tổ chức rất chặt chẽ và có mối liên kết vô cùng thân thiết. Nhân vật lại thuộc hàng anh hùng việt quốc đồng.Thiên Hùng thở dài, tính bỏ đi thì bị nhóm người xã hội đen kéo lại.
-Bác sĩ, hồ sơ của tôi có vấn đề gì à? - Mật Danh cất giọng lo lắng hỏi.- Ồ không, tôi không phải bác sĩ điều trị trực tiếp, nên không nói chắc được.Thái độ lãng tránh của Thiên Hùng khiến đại ca hắc hội lo lắng.- Bệnh của tôi không thể nói chắc sao? - Ông cao giọng.- Ồ, ông hiểu sai ý tôi rồi. Vấn đề là tôi không thể tự tiện đưa ra bình luận, vì ông thuộc phạm vi theo dõi của bác sĩ chuyên khoa.- Vậy sao bác sĩ lại nhìn hồ sơ của tôi rồi thở dài?- Cái này ...Hắn tắc tị, không biết giải thích sao cho rõ. Đám đàn em của Mật Danh sừng sộ cả lên. Bọn họ bắt đầu kẹp cổ hắn, mỗi người chêm một câu, đồng thời dí sát bộ mặt hung ác tới gần.- Cái thằng này, đại ca hỏi mà không trả lời được à?- Không chữa được thì tao đốt bệnh viện.- Ê ... tưởng là bác sĩ thì ngon hả mậy.- Bác sĩ đẹp trai ha, nếu cho mấy vết sẹo lên mặt thì sẽ ra sao.Thiên Hùng cười đau khổ, cố chùi mình ra khỏi đám đông hung hãn. Sao hắn lại nhiều chuyện, đi vào căn phòng bệnh này cơ chứ. Những bệnh nhân nằm cùng dãy vốn đã sợ Mật Danh như sợ cọp, nay thấy bác sĩ bị đe doạ, không ai dám lên tiếng bênh vực.- Này các cậu, hù doạ thế làm sao bác sĩ nói chuyện được. - Mật Danh lên giọng lãnh đạo, trách mắng cấp dưới.- Đúng vậy, buông ra rồi chúng ta bình tĩnh trao đổi. - Thiên Hùng vẫn tiếp tục cười cầu hoà.Đám đàn em của Mật Danh buông Thiên Hùng ra, nhưng khép sát vòng vây, không cho hắn ra ngoài. Thiên Hùng đành kéo áo thẳng lại, sau đó cầm hồ sơ đi đến gần giường của Mật Danh.- Ông Mai, tôi là bác sĩ gây mê, chỉ phụ trách ông trong ca mổ. Hồ sơ của ông, tôi đã xem qua rồi. Trĩ ngoại là một chứng bệnh rất thông thường, chỉ cần trải qua tiểu phẫu, thì mọi việc sẽ êm xuôi. Đây là ca mổ nhỏ, ít mất máu, khả năng hồi phục nhanh. Bệnh viện chúng tôi lại sở hữu những thiết bị máy móc tối tân, cùng đội ngũ bác sĩ lành nghề hàng đầu. Vì vậy, tôi có thể cam đoan ông sẽ mau chóng xuất viện như kế hoạch.Nghe Thiên Hùng phân tích, Mật Danh cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Tuy là đại ca xã hội đen, trải qua tuổi trẻ chém chém giết giết, nhưng nghe đến việc vào bệnh viện phẫu thuật thì ai cũng đều lo sợ. Mật Danh chỉ cố tỏ ra can đảm trước mặt đàn em, chứ thật ra ruột gan cũng đã vặn xoắn mấy vòng rồi.- Cảm ơn bác sĩ. - Ông nhẹ nhàng thở ra.- Không có gì, yên tâm nghỉ ngơi đi. - Thiên Hùng mỉm cười thân thiện.Hắn dợm bước đi, nhưng chẳng hiểu sao lại can đảm cất tiếng.- À ... tôi cũng biết ông trong Võ Lâm đấy.- Bác sĩ cũng chơi game Võ Lâm sao? - Mật Danh hào hứng hỏi. - Bác sĩ chơi nhân vật gì, ở server nào?- Tôi là Anh Hùng, y sư ở Lê quốc.Sư đệ của Lam Y Công Tử, Bách Thắng thần thâu, ai mà không biết danh. Cả đám Thần Long xung quanh rít lên. Kẻ thù cũ của họ đây mà.- Và tôi tên Nguyễn Thiên Hùng. Em của Phi ca. - Hắn bình thản tiếp lời.- Phi ca? - Chỉ còn lại những âm thanh rụt rè hoảng sợ.Hắc đạo ở khu vực tây nam tất thảy đều phải phục tùng bang hội lớn nhất, Hoàng Long. Và bang chủ Hoàng Long, Lưu Quang Phi, lại trùng hợp là anh rể của Thiên Hùng. Nếu không phải đến bước đường cùng, hắn cũng không muốn làm “cáo mượn oai hùm”.
Nhưng chuyện với Mai Mật Danh, không nói rõ thì khó về sau lắm. Vậy là Anh Hùng bỗng nhiên có thêm một thành chủ là đồng minh. Bang hội thứ hai thế giới, đứng đầu server là một lực lượng chẳng thể coi thường. Muốn làm việc lớn, cần có nhiều người giúp sức. “Sư huynh quý mến, ta chẳng thể cho huynh toại nguyện đâu.”
^_^
Trong những ngày gần đây, Ngọc Linh không nhìn thấy Thiên Hùng đi qua khoa ngoại thần kinh nữa. Kể từ lần huỷ buổi cắm trại cuối tuần thì dường như hắn đang tránh mặt Dr.Wilson. Trước giờ hai người này luôn tỏ vẻ là bạn thân chí cốt. Đột nhiên, không thấy cãi vả, mà từ mặt nhau thế này cũng thật là kỳ.
Steven vẫn như trước, lạnh lùng khó gần. Lúc Thiên Hùng hay lui tới, y còn thỉnh thoảng cười được một cái. Giờ đây thì như gió mùa đông bắc trên núi tràn xuống. Đám y tá còn phải phàn nàn ai mở điều hoà mà lạnh đến rét run.
“Không phải tại máy móc đâu, đây là nhân hoạ đấy.” Ngọc Linh thở dài.
Làm bạn chung cuả hai người, nàng cũng thấy khó xử. Thiên Hùng là bạn học cũ, còn Steven là đồng nghiệp hiện tại. Nhìn theo góc độ nào, Ngọc Linh cũng thấy bản thân có trách nhiệm phải quan tâm tình hình chiến sự. Vậy nên nàng quyết định lân la đến bụt chùa nhà.- Dr.Wilson, tôi có làm phiền anh không? - Nàng gõ cửa và bước vào phòng bệnh.Ba giờ chiều, Steven phải nằm châm cứu điện. Trong vòng một tiếng đồng hồ, y không thể đi đâu, nên rất thích hợp để chuyện trò.- Cô biết rõ mà. - Steven phì cười.Ngọc Linh cảm thấy đòn mở màn thuận lợi thì can đảm hơn hẳn. Thái độ của Dr.Wilson rất dễ chịu, thích hợp cho một cuộc tâm sự thân mật.- Có vấn đề gì sao? - Steven hỏi tiếp. Thông thường Ngọc Linh chỉ đến phòng y trong khi làm nhiệm vụ mà thôi.- Không, chẳng liên quan gì đến công việc đâu. - Nàng hiểu rằng phải giải thích rõ ràng. - Hôm nay tôi chỉ muốn đến nói chuyện.- Về Thiên Hùng sao? - Y ngay lập tức có thể đoán ra.Nàng có vẻ kinh ngạc về sự nhanh nhạy của Dr.Wilson. Vậy mà Ngọc Linh tưởng rằng phải vòng vo khéo léo lắm mới có thể đề cập đến vấn đề cá nhân chứ. Tuy nhiên, Steven đã hỏi thì càng dễ nói. Nàng gật đầu, đi thẳng vào vấn đề trọng tâm.- Tôi cảm thấy lo lắng. Các anh vốn rất thân nhau mà!- Y tá Lý, cô cảm thấy bạn bè có nên tin tưởng nhau không? - Đột nhiên Steven hỏi ngược lại.- Dĩ nhiên, tình bạn vốn được xây dựng từ niềm tin.- Vậy nên, chẳng còn tin nhau, thì người ta không thể tiếp tục làm bạn. - Y đúc kết bằng một câu có nhiều ẩn ý sâu xa.Ngọc Linh nghiêng đầu, dần dần nắm bắt được chút manh mối trong vụ này. Steven vẫn làm việc theo cái kiểu phớt tỉnh Ăng lê của y. Dr.Wilson trước giờ là người không nhiều lời giải thích.- Tôi biết rằng xây dựng niềm tin mất rất nhiều thời gian và công sức. Phải tin tưởng nhau cực kỳ, mới có thể trở thành bạn thân. - Nàng chân thành chia sẻ. - Nhưng anh có từng nghĩ rằng nhiều khi niềm tin vẫn chưa đủ. Con người không thể đọc được suy nghĩ của nhau, nên lời giải thích vẫn cần thiết trong một số trường hợp.- Hành động sẽ chứng minh cho thực tế. - Y quả quyết nói.- Anh muốn biến bạn bè thành trò cười, khi họ nhận ra đã hiểu lầm anh sao? - Nàng quy kết.- Không ... dĩ nhiên là tôi không có ý đó. - Steven bối rối khi nghe lời cáo buộc của nàng.- Khi chơi game, tôi đã kết hôn với một anh chàng. - Bỗng nhiên Ngọc Linh chia sẽ câu chuyện của mình. - Ở trong Võ Lâm, mọi người đều ẩn danh nên tôi không hề biết phu quân cuả mình ngoài đời ra sao, bao nhiêu tuổi, nhân thân thế nào. Nhưng tôi chọn anh ta, vì Lam Y Công Tử là một người bạn rất tốt. Đã nhiều lần anh ta cứu vớt tôi khỏi các tình huống ngặt nghèo.- Và hai người đã chia tay, khi anh ta bị chuyển sang quốc gia khác. - Steven hắn giọng tiếp lời. - Lần trước, ở ngoài quán bar, cô đã kể lể rất nhiều.Nàng đỏ mặt khi Dr.Wilson nhắc lại chuyện cũ. Đôi khi Ngọc Linh sống rất bản năng và khó kiềm chế những cảm xúc của mình. Nhất là loại cảm xúc chẳng tích cực gì.- Đúng vậy, chúng tôi chia tay nhau vì lý do như thế. - Nàng điềm tĩnh kể tiếp. - Khi đã ở hai quốc gia khác nhau, tôi vẫn tin anh ta.- Kể cả lúc anh ta chống lại cô, giết chết cô trong game. - Steven buộc miệng hỏi, sau đó lại chữa cháy. - Xin lỗi vì cắt ngang, đoạn này tôi đã nghe Thiên Hùng kể rồi.- Hai người đúng là thân thiết nhỉ, có chuyện gì anh ấy cũng đều kể cho anh. - Ngọc Linh cười bao dung. - Lam Y Công Tử đã giết tôi và rất nhiều đồng đội cũ. Tôi cũng đã mắng chửi anh ta trên kênh thế giới, gào khóc cho người khắp thiên hạ đều biết. Nhưng đó chỉ là màn kịch thôi.- Màn kịch?Steven kinh ngạc tột độ. Là người trong cuộc, y còn chưa hề nhận ra họ chỉ đang giả vờ gây sự cho mọi người xem. Chí ít, Steven cho rằng chỉ có mình đóng kịch trong tình huống này.- Đó là một trò chơi mà, muốn chiến thắng cần không ít kỹ xảo. Võ Lâm là một xã hội thu nhỏ, cũng có oán thù, phân tranh, và lắm trò lường lọc, hãm hại lẫn nhau. - Cô cho rằng anh ta đang âm mưu điều gì? Vì sao phải phản bội mọi người như thế? - Steven hào hứng hỏi tiếp.- Tôi không biết. - Ngọc Linh nhún vai. - Chẳng rõ Lam Y có kế hoạch gì, chỉ đơn giản là tôi tin huynh ấy.Lại thêm một tiết lộ khiến Dr.Wilson bất ngờ. “Lại là vấn đề niềm tin!” Steven cười nhẹ nhàng.
-Y tá Lý, tôi chắc rằng phu quân cô rất hạnh phúc khi có một nương tử tin tưởng mình hết mực như vậy.- Dĩ nhiên, là vợ của một đại thần, tôi sẽ khiến Lam Y không bao giờ hối hận vì đã chọn Hồng Phấn Lý Chiêu Phu.Còn y thì lại hối hận vì bản thân không quen biết nàng sớm hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...