Võ Lâm Dị Giới

Sáng hôm sau….

- Cốc cốc….

Một tiếng gõ cửa từ bên ngoài trước phòng của Tả Mộc Lan, sau khi tâm sự với Hắc Thiên cả đêm khiến cả người mệt mỏi.

- Ai vậy ?

Tả Mộc Lan mệt mỏi nói.

- Mẫu thân, là ta hôm nay ta có chuyện muốn nói

Bên ngoài, Hắc Thiên cất giọng nói

Tả Mộc Lan mở cửa cho Hắc Thiên bước vào.

- Mẫu thân, hôm nay ta muốn lịch lãm


Tả Mộc Lan nhìn hắn đầy kinh ngạc

- Cái gì, ngươi nói đùa chăng ?

- Ta thực sự không nói đùa

Hắc Thiên gãi gãi đầu mà nói

- Ngươi không có võ công, lại không được thiên địa chân khí luyện thể làm sao có thể ra ngoài ngươi biết bên ngoài thế gian biết bao nhiêu hiểm nguy mà không thể lường không. Ta thật sự không chấp nhận

Tả Mộc Lan khuôn mặt xinh đẹp như ngày thường bây giờ đổi lại là khuôn mặt đầy đáng sợ.

- Mẫu thân, ngươi không cần cho ta, ta cần phải đi lịch lãm chắc chắn sẽ có ngày tìm được thứ giúp ta tu luyện được người phải tin tưởng ta.

- Ta nói không được là không được

Lúc này Tả Mộc Lan tức giận không thể kiềm chế đập mạnh vào bàn gỗ chỉ trong tích tắc chiếc bàn đó đã biến thành bột phấn. Đây chỉ có thể là Tiên Thiên cảnh mới có thể làm được như vậy

- Mẫu thân, ta thực sự có nguyên do của ta. Nếu như người muốn giúp ta thì hãy để ta đi chưa chắc gì ta phải gặp nguy hiểm. Nguy hiểm chính là con đường tiến bước nhanh nhất, biết đâu được huyết mạch của ta lại có thể thức tỉnh.

Khuôn mặt của Tả Mộc Lan lúc này cũng đã đỡ hơn rất nhiều, suy ngẫm lại những câu nói của Hắc Thiên khiến cho nàng cảm thấy có chút lý lẽ.

- Thôi được, nhưng ngươi phải tự lo cho mình dù nguy hiểm cỡ nào cũng phải vượt qua. Ngươi hãy như cha của ngươi ta biết tương lai ngươi sẽ sáng lạng hơn cha ngươi nhiều. Cầm đi, đây là vài có vài tờ ngân phiếu trị giá ngàn lượng bạc giúp ích được ngươi trên đường đi.

Tả Mộc Lan lấy số tiền mà mình đã làm việc cho gia tộc đưa cho Hắc Thiên.

- Còn nữa, nếu như ngươi đạt được thành tích thì hãy quay về gia tộc. Chỉ còn 3 năm nữa gia tộc chúng ta phải đối đầu với các đại gia tộc của Phá Lôi thành, mặc dù ta không thích người của Tả gia nhưng ta mong rằng ngươi sẽ vì gia tộc mà giúp hết mình.

- Ta biết rồi mẫu thân. Ta đi đây, cáo từ !

Hắc Thiên hành lễ với Tả Mộc Lan sau đó bước ra cổng chính của Tả gia tiếp tục đi thẳng về phía ngoại thành Phá Lôi thành.


Trên đường đi hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hình như có kẻ nào theo sau mình.

- Ai đấy đi ra đi, đừng núp núp ló ló không đáng mặt hảo hán

Bỗng nhiên từ trong lùm cây bên cạnh xuật hiện một bóng ảnh quen thuộc.

- Thật không ngờ là Tả Chí trưởng lão, không biết ngài tìm tiểu bối phế vật này có việc gì ?

Hắc Thiên biết được Tả Chí trưởng lão tìm hắn chắc chắn là muốn nhân cơ hội này để trả thù dùm đứa con công tử của mình.

- Hừ, ngươi khỏi cần ra vẻ tôn trọng lễ nghĩa, hôm nay ta tìm ngươi chính là diệt tên tạp chủng nhà ngươi.

Tả Chí trưởng lão vẻ mặt đầy phẫn nộ

- Ngài thân là trưởng lão lại ăn hiếp một tiểu bối sao, ngài hiện tại là cảnh giới Tiên Thiên cảnh tam trọng thiên lại hà hiếp một tên tiểu tử không tu luyện, nếu thiên hạ mà biết được thì Tả gia còn mặt mũi nào nữa.

Hắc Thiên biết chắc chắn hôm nay hắn khó bảo toàn tính mạng nhưng trước khi rời thế gian phải chữi cho tên này phải xấu hổ ít ra đỡ lỗ vốn.

- Hừ miệng lưỡi cũng khéo đấy, nếu ngươi học võ lưỡi thì thiên hạ chắc không ai đấu lại ngươi rồi, ngày hôm nay sẽ là ngày dỗ của ngươi.

Nói xong, bàn tay của Tả Chí trưởng lão hóa thành chân lực vàng kim trong lòng bàn tay đánh vào Hắc Thiên


- Kim Quang chưởng !!!

- BÙM !!!

Thân hình Hắc Thiên bây cả chục mét, cả người bất động. khí tức và sinh mệnh đã tắt.

- Ha ha, tên tạp chủng nhà ngươi cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Tên tiện nhân kia cứ để lão ta chăm sóc, ta hứa sẽ chơi con tiện nhân đó thật vui vẻ cho ngươi dưới suối vàng yên lòng.

Câu nói đầy dục vọng của Tả Chí trưởng lão như muốn chọc tức Hắc Thiên nhưng hiện giờ số mệnh của hắn đã mất, có lẽ rời cuộc đời này càng sớm sẽ giúp hắn bớt đau khổ hơn.

Huyết nhục Hắc Thiên xuất hiện biến hóa mà kẻ nào nhìn cũng phải khiếp hoảng chỉ có thể nói “Quái nhân” để diễn tả. Huyết mạch không ngừng sôi sục lên như dầu chiên, vết thương trên cơ thể từ từ khép lại. Không chỉ vậy đan điền trong cơ thể hắn càng biến hóa hơn, nhiều chân lực tự do trong cơ thể không ngừng tập trung tại đan điền. Từng làn da, kinh mạch, xương cốt và huyết mạch không ngừng luyện hóa. Một tiếng nổ nhỏ “ầm”, đó chính là dấu hiệu cho thấy người vượt qua bình chướng cảnh giới. Không ai ngờ kẻ không tu luyện lại có thể đột phá cảnh giới, đây là điều không có khả năng. Chỉ có một khả năng chính là huyết mạch trong người hắn đã bắt đầu tương ứng, hóa thành một huyết mạch thống nhất.

Hậu Thiên cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong, không thể tin được sau khi ăn phải chưởng của Tả Chí trưởng lão thì Hắc Thiên đã thay đổi hoàn toàn, là một con người hoàn toàn khác. Thân thể cường tráng, không chỉ vậy còn đột phá đến cảnh giới Hậu Thiên cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong sắp bước vào nhị trọng thiên.

- Tả Chí, ta sẽ giết chết tất cả ngươi, tất cả những kẻ khinh thường ta sẽ phải chết !!!

Đôi mắt của Hắc Thiên khác hoàn toàn với ngày xưa, bây giờ trong mắt của hắn chỉ chứa sát khí và năng lượng tiêu cực. Có lẽ đây chính là huyết mạch của dị giới trong người Hắc Thiên, cả người hắn chỉ tràn đầy lòng thù hận và thèm khát chém giết. Điều này chỉ có khả năng cha hắn chính là một dị tộc thần bí nào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui