Theo lời giới thiệu của Hoa Nguyệt Lan, Diệp Vô Ưu được biết Phiêu Miểu
Phong còn có một tiên cảnh đích thực. Ở mạn bắc Phiêu Miểu Phong, không
hiểu sao giữa ngọn núi lại xuất hiện một phong cốc thần kì, nhìn sơ qua
tựa như là do bàn tay con người đào ra nhưng theo Hoa Nguyệt Lan nói thì đây là do thiên nhiên hình thành. Ở trong phong cốc có một dòng ôn
tuyền thiên nhiên, dòng ôn tuyền này dần bào mòn những khối đá tạo thành một thạch trì, sau đó cũng trở thành một dục trì thiên nhiên.
Nhưng dục trì này không phải chúng mĩ nữ ở Vô Song Cung đều được xử dụng mà
duy chỉ có cung chủ xử dụng. Bên cạnh dục trì còn xây một thạch ốc, cung chủ thường bế quan trong thạch ốc này. Ngày thường, ngoài thạch ốc luôn có hai người canh giữ, một trong hai người là Lạc Lạc, ban nãy đến tìm
Hoa Nguyệt Lan, còn Nàng kia tên là Tuyết Tuyết. Đương nhiên những điều
này đều là do Hoa Nguyệt Lan nói cho Diệp Vô Ưu.
Lạc Lạc và Tuyết Tuyết là hai tiểu hài tử, xem ra cũng không quá mười bốn tuổi, nhìn rất dễ thương và cũng vô cùng xinh đẹp, duy nhất một khiếm khuyết là họ vẫn còn vẻ măng non, nơi nên phát dục hình như vẫn chưa phát triển tốt.
“Nguyệt Lan sư tỷ, cung chủ nói để tỷ trực tiếp vào.“ Lạc Lạc hiện đang mặc
chiếc váy màu lục đứng đối diện Hoa Nguyệt Lan nói. Muốn đi vào phong
cốc phải qua một khe đá tương đối hẹp. Lạc Lạc và Tuyết Tuyết đứng canh
giữ ở chỗ này.
“Được rồi, chúng ta vào thôi.“ Hoa Nguyệt Lan gật
đầu, với hai người Lạc Lạc và Tuyết Tuyết nàng đã biết rõ nên cũng không nói gì thêm. Lạc Lạc và Tuyết Tuyết tuy thấy Hoa Nguyệt Lan dẫn theo
Diệp Vô Ưu nhưng họ cũng không dám hỏi nhiều.
Xuyên qua khe đá
chẳng mấy chốc Diệp Vô Ưu đã nhìn thấy dục trì thiên nhiên đó, sương mù
mờ mịt bao phủ cả một vùng dục trì. Giữa vùng sương vụ bỗng hiện ra một
thân ảnh tuyệt mĩ làm cho hắn nhất thời hoàn toàn ngây dại.
Dù
sương mù làm hắn không hoàn toàn thấy rõ nhưng có một điểm hắn có thể
khẳng định, nàng ta từ trên xuống dưới, hoàn toàn xích lõa. Nàng như
đang ngồi xếp bằng nhưng bên dưới người tuyệt không có vật gì. Nói cách
khác, thực tế nàng đang lơ lửng trong hư không.
Dòng thác nước
đang đổ xuống rồi lại bắn tung lên phía trước ngực nàng nơi đôi ngọc
nhũ, thấp thoáng có thể thấy nhũ câu thâm sâu. Tóc nàng rất dài khẽ
buông xuống tiểu phúc. Nếu nàng đứng thẳng dậy chắc mái tóc cũng dài đến đầu gối. Cũng vì tóc dài như vậy nên dù nàng không mặc y phục cũng đủ
che chắn những bộ vị quan trọng trên thân thể. Bất quá, cảnh tượng ẩn ẩn hiện hiện này chỉ càng thêm hấp dẫn người khác. Dù cách xa vài trượng
nhưng hô hấp của Diệp Vô Ưu đã bất giác trở nên dồn dập.
Hoa
Nguyệt Lan cũng ngẩn ra, nàng cũng không nghĩ sư phụ lại có thể tiếp
nàng với kiểu dáng này. Nhất thời nàng gần như quên mất bên cạnh còn có
một gã nam nhân, hơn nữa còn là một tên vô cùng háo sắc.
Đột
nhiên lúc đó, giai nhân trong vùng sương vụ chuyển động, nàng cấp tốc hạ xuống, nhanh chóng chìm vào làn nước. Sau đó chỉ nghe âm thanh rì rầm,
nàng như mỹ nhân ngư từ dưới nước nhảy vọt lên. Trên người từ lúc nào đã khoác lên một lớp khăn mỏng.
Nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, lộ ra đôi chân ngọc mĩ lệ trắng như tuyết. Lớp khăn mỏng tuy quấn lấy thân
thể nàng nhưng cũng không dấu nổi vẻ dụ nhân. Ngay lúc này lớp sương vụ
che phủ ban đầu bỗng chợt tan biến vô ảnh vô tung. Giai nhân vừa từ dưới nước lên nhưng trên người lại không đọng một giọt nước nào.
“Sư phụ!“ Hoa Nguyệt Lan cuối cùng cũng phản ứng, vội vã gọi.
Diệp Vô Ưu ngây ngất nhìn giai nhân trước mắt, xém chút là chảy nước miếng.
Quá đẹp, thực sự là quá đẹp, hắn đã không còn biết hình dung mĩ nữ trước mắt như thế nào nữa, dung mạo không chút thua kém Yến Băng Cơ, thân thể lại có vẻ thành thục hơn cả Lãnh Tâm m. Nàng như có phần nào yêu mị,
đồng thời pha trộn với vẻ thanh khiết của tiên tử. Nói tóm lại, nàng là
tổng hợp những ưu điểm của tất cả các mĩ nữ, càng làm cho người ta kinh
ngạc hơn đó là những ưu điểm lẫn lộn này vốn không thể hòa trộn với nhau được, thế nhưng trên thân thể nàng mọi thứ đều đã được kết hợp một cách hoàn mĩ.
Đây là một nữ nhân hoàn mĩ, từ khi sinh ra đến giờ Diệp Vô Ưu lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân như vậy. Cho dù mẹ hắn Yến Ngọc
Dao ở bên cạnh nàng, có lẽ cũng cam bái hạ phong.
Thật xứng là Vô Song Cung cung chủ, nếu quả như Vô Song Cung dùng dung mạo để quyết
định vị trí cung chủ thì cũng không chút nghi ngờ, nàng cũng sẽ trở
thành cung chủ. Hơn nữa, với biểu hiện vừa nãy thì cũng thấy tu vi của
nàng đã đạt đến mức đáng sợ.
Trong khi Diệp Vô Ưu đang quan sát
Vô Song cung chủ thì nàng cũng đang nhìn hắn. Sắc mặt nàng có chút biến
hóa, nhìn thấy ánh mắt Diệp Vô Ưu nàng cũng lộ ra vẻ kì quái, vừa có
phần tha thiết cũng vừa tựa như có phần lạnh nhạt, vừa có ái ý lại cũng
tựa như có ba phần hận ý.
“Sư phụ.“ Hoa Nguyệt Lan không chịu nổi la lên.
“Nguyệt Lan, con về trước đi.“ Vô Song cung chủ cuối cùng cũng khai khẩu, thanh âm tuy không êm tai, có chút khản giọng nhưng lọt vào tai liền cảm thấy rất dễ chịu.
“Sư phụ, hắn là......“ Hoa Nguyệt Lan ngẩn ra, sau đó chuẩn bị giới thiệu Diệp Vô Ưu.
“Ta biết hắn là ai, con về trước đi, nói Lạc Lạc và Tuyết Tuyết bất luận
việc gì cũng không cho ai vào.“ Vô Song cung chủ bình tĩnh nói.
“Dạ, sư phụ.“ Hoa Nguyệt Lan lòng đầy nghi vấn nhưng nàng cũng biết rõ tính
khí của sư phụ, sở dĩ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dùng nhãn thần khác
thường nhìn Diệp Vô Ưu rồi quay người cấp tốc đi ra.
Diệp Vô Ưu
liền cảm thấy không biết phải xoay sở thế nào, chẳng biết vì sao đối
diện với nữ nhân đẹp đến nghẹt thở này, hắn nhất thời cũng không biết
nói gì cho tốt.
Ngay lúc này, Vô Song cung chủ nhẹ di gót ngọc bước đến trước mặt Diệp Vô Ưu.
“Ngươi là nhi tử của Yến Ngọc Dao à?” Vô Song cung chủ khẽ mở đôi môi anh đào, ngữ khí rất nhu hòa.
“Đúng, đúng vậy!“ Diệp Vô Ưu trả lời một cách vô thức.
“Là Ngọc Dao bảo ngươi đến đây tìm ta sao?“ Vô Song cung chủ hỏi tiếp, ngữ khí vẫn ôn nhu như trước.
“Đúng, a, không đúng.“ Diệp Vô Ưu chuẩn bị vô thức đáp thì đột nhiên hồi tỉnh, liền vội vã chữa lại.
“Sao, mẹ ngươi không phải là nói ngươi đến tìm ta hay sao?” Vô Song cung chủ ngữ khí có một chút không hài lòng.
“Cũng không phải, là ta lén trốn ra ngoài, mẹ ta không biết, cũng không bảo
ta đến đây tìm nàng, chỉ là bản thân ta muốn đến đây chơi thôi.“ Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng khôi phúc lại bình thường, mặc dù hắn không biết cung chủ xinh đẹp này có chủ ý gì, bất quá hắn nghĩ nên nói thực thì tốt
hơn, dẫu sao nàng và mẹ hắn cũng có chung nguồn gốc sâu xa, nếu bịa đặt
bậy bạ cũng rất dễ bị vạch trần.
“Chẳng lẽ đây là thiên ý?“ Vô Song cung chủ tự lẩm bẩm một mình.
“Cung chủ tỷ tỷ, tỷ đang nói gì vậy? Diệp Vô Ưu không nghe rõ, chịu không được liền hỏi.
“Ngươi gọi ta là gì?“ Vô Song cung chủ hơi sững sờ.
“Cung chủ tỷ tỷ a!“ Diệp Vô Ưu có chút ngạc nhiên, hỏi thêm một câu: “Sao vậy?“
“Tỷ tỷ? Ta so với mẹ ngươi còn lớn hơn hai tuổi, ngươi còn gọi ta là tỷ
tỷ?” Vô Song cung chủ khóe miệng lộ chút biểu tình kì quái, tựa như tự
chế giễu, cũng tựa như có chút gì đó đau khổ.
“Cung chủ tỷ tỷ, ta thấy nàng trẻ lắm, so với Băng tỷ tỷ cũng xấp xỉ, gọi nàng tỷ tỷ đương
nhiên không có vấn đề gì.“ Diệp Vô Ưu vội nói: “Với lại, cung chủ tỷ tỷ, ta thấy nàng chắc chắn sẽ trẻ mãi, không thể già được đâu.“
“Miệng ngươi thật là ngọt.“ Vô Song cung chủ sắc mặt như lộ ra vẻ tươi cười, “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?“
“Ta cách đây mấy ngày thì vừa tròn mười tám!“ Diệp Vô Ưu sự thật mà nói.
“Mười tám, chỉ chớp mắt mà đã bao nhiêu năm rồi.“ Vô Song cung chủ khẽ thở dài, “Thời gian trôi qua nhanh quá“.
Ngừng một lúc rồi nàng dùng nhãn thần phức tạp nhìn Diệp Vô Ưu hỏi: “Ngươi
tên Diệp Vô Ưu đúng không? Ta sau này gọi ngươi Vô Ưu vậy.“
“Không sao, tùy ý cung chủ tỷ tỷ gọi ta sao cũng được.“ Diệp Vô Ưu rất nhanh
trả lời. Hắn lờ mờ cảm thấy có thể là vì mẹ hắn nên vị Vô Song cung chủ
diễm tuyệt thiên hạ này mới đối với hắn ưu ái vậy.
“Vô Ưu, ngươi
đến Vô Song Cung định làm gì? Có thật chỉ đơn thuần đến đây chơi thôi
không?” Vô Song cung chủ hơi trầm ngâm rồi hỏi.
“Đúng vậy, ta cả
ngày chẳng có việc gì làm, thật buồn chán hết sức, sở dĩ mới đến đây
chơi.“ Diệp Vô Ưu trả lời không chút do dự, trong lòng tính toán làm sao để tiếp cận được nàng. Lúc này cho dù Lãnh Tâm m không yêu cầu hắn làm
việc này hắn cũng muốn đoạt cho được vị cung chủ mĩ lệ này.
“Nếu như ta bảo ngươi bồi tiếp ta một lúc, ngươi có nguyện ý không?“ Vô Song cung chủ hỏi.
“A?“ Diệp Vô Ưu sững sờ, hắn vẫn còn đang nghĩ làm thế nào để tiếp cận nàng, ai biết nàng ta lại đề xuất yêu cầu như vậy. Nhất thời hắn cũng không
có phản ứng gì.
“Sao? Không nguyện ý à?” Vô Song cung chủ sắc mặt hơi lạnh lẽo, hiển nhiên không cao hứng.
“Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý, cung chủ tỷ tỷ, ta sao lại không nguyện ý
chứ!“ Diệp Vô Ưu cuống cả lên nói. Hảo sự mang đến cửa, hắn làm sao có
thể không đáp ứng.
“Ngươi đi theo ta.“ Vô Song cung chủ sắc mắt trở nên nhu hòa hơn nhiều. Nàng xoay người thướt tha bước về phía thạch ốc.
Diệp Vô Ưu vội vàng đi theo, rút ngắn khoảng cách với Vô Song cung chủ. Mùi
hương dễ chịu lạ thường trên người nàng bay đến mũi hắn. Hồi ức trước đó không bao lâu chợt đến, mĩ cảnh như lại hiện ra trước mắt. Diệp Vô Ưu
bất giác muốn chìm mãi trong ảo mộng.
Mái tóc dài che giấu ngọc thể, thật là làm người ta phải mơ tưởng.
Thạch ốc tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Bên trong cũng không có gì, chỉ có một
chiếc giường đá, giường cũng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi tự hồ một người nắm
cũng có phần miễn cưỡng.
“Ở đây không có gì chơi cả. Trừ ta ra
cũng không có người nào khác ở đây. Như vậy ngươi vẫn nguyện ý ở đây bồi tiếp ta chứ?“ Vô Song cung chủ đến bên giường, lưng quay về Diệp Vô Ưu
từ từ hỏi.
“Đương nhiên nguyện ý, có cung chủ tỷ tỷ cùng ta là
đủ!“ Diệp Vô Ưu không chút suy nghĩ nói, trong lòng còn có một câu chưa
nói ra: “Nếu nàng tối này cùng ta ngủ chung thì càng tốt hơn nữa.“
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...