Diệp Vô Ưu một tay vác theo Tạ Trường Phong, tay còn lại dắt Hoa Nguyệt
Lan, trên đường ra khỏi hoàng cung hoàn toàn không bị ngăn cản. Ban đầu
có không ít cung đình thị vệ nhận ra Tạ Trường Phong đang nằm trong tay
Diệp Vô Ưu, có điều nhìn thấy Hoa Nguyệt Lan cùng với Diệp Vô Ưu tay
trong tay nên bọn họ không dám đi tới hỏi han cũng không có biện pháp
gì, ai biểu Hoa Nguyệt Lan lại là công chúa?
“Công chúa lão bà,
nàng tự mình đi đến nhà ta, ta mang tên tiểu mặt trắng này đến Vô Hoa
Lâu trước.” Rời khỏi hoàng cung, Diệp Vô Ưu liền buông tay Hoa Nguyệt
Lan ra, nhìn nàng ta nói.
“Cũng được!” Hoa Nguyệt Lan gật gật
đầu, dù sao nàng cũng không phải lần đầu đi đến Diệp phủ, không cần phải nhờ Diệp Vô Ưu dẫn đường cho nàng.
Nhìn Tạ Trường Phong vẫn còn
đang hôn mê trong tay Diệp Vô Ưu, Hoa Nguyệt Lan hơi lưỡng lự một lúc,
mới nói tiếp: “Ngươi, ngươi không được làm quá mức, nếu không, ta ở cạnh phụ hoàng cũng khó mà giải thích được.”
“Công chúa lão bà, nàng
yên tâm, ta sẽ không để cho nàng phải khó xử đâu!” Diệp Vô Ưu trang
trọng thề thốt, nói xong đã mang Tạ Trường Phong nhanh chóng theo phương hướng Vô Hoa Lâu chạy tới.
Vô Hoa Lâu.
Nhạn nương đã từng tiếp xúc cùng với nhóm người Diệp Vô Ưu và Hàm Yên, thoáng thấy Diệp Vô Ưu xuất hiện ở Vô Hoa Lâu, tim đập mạnh, dâng lên một thứ cảm giác vô
cùng bất diệu. Vài ngày trước, thị cũng đã phái thủ hạ theo dõi Diệp Vô
Ưu. Mặc dù lo lắng việc theo dõi bị phát hiện nên theo dõi không quá sát sao, tuy nhiên cũng biết được không ít sự tình của Diệp Vô Ưu, chí ít
cũng đủ để thị xác nhận, dáng vẻ người này vô cùng xinh đẹp nhưng trên
thực tế lại là thiếu niên nam nhân, tốt nhất là không nên trêu chọc.
“Công tử, hiện tại các cô nương còn đang nghỉ ngơi.” mặc dù trong lòng rất
bất an, nhưng Nhạn nương vẫn chủ động đi đến nghênh tiếp.
“Không
hề chi, trước tiên chuẩn bị cho ta một gian phòng, à tốt nhất là nơi
cách biệt, là những nơi mà bình thường không có người quấy nhiễu.” Diệp
Vô Ưu ngẫm nghĩ rồi nói.
“Dạ được, công tử xin mời theo ta.” Nhạn nương quyết định tự thân đón tiếp Diệp Vô Ưu, bởi vì thị thật sự lo
lắng để người khác không cẩn thận sẽ gây ra tai hoạ. Phân phó của cấp
trên, nàng ta vẫn luôn luôn ghi nhớ trong lòng, hiện tại bọn họ chưa thể đắc tội với loại người như Diệp Vô Ưu được, thực lực của bọn họ, còn
chưa đủ để đối phó với địch nhân cường đại như vậy.
Loại yêu cầu
của Diệp Vô Ưu, trước đây thông thường cũng có khách nhân đề xuất, cho
nên, Vô Hoa Lâu cũng có chuẩn bị loại gian phòng riêng biệt như vậy. Mặc dù không thể cam đoan tuyệt không có nguời quấy nhiễu, nhưng tương đối
mà nói thì cũng vô cùng thanh tịnh.
Tuy Diệp Vô Ưu trong tay vác
theo một người, nhưng Nhạn nương ngay đến một câu cũng không hỏi. Bọn họ làm nghề này, tự nhiên biết được có nhiều sự tình không nên hỏi đến,
huống chi thị vốn cũng đã biết được thân phận của Diệp Vô Ưu, càng tránh cho mình tự rước thêm chuyện.
“Công tử, các cô nương còn chưa có dậy, ta bây giờ đi gọi bọn họ rời khỏi giường, để bọn họ nhanh đến hầu
hạ công tử.” Nhạn nương vẻ mặt nịnh nọt nhìn Diệp Vô Ưu.
“Không
cần để bọn họ đến hầu hạ ta, hầu hạ hắn được rồi.” Diệp Vô Ưu duỗi tay
ra điểm lên người Tạ Trường Phong vài cái. Tạ Trường Phong liền tỉnh
lại, hắn vừa muốn há mồm chửi mắng Diệp Vô Ưu, liền phát hiện bản thân
nói không thành tiếng, hơn nữa cũng không cử động được.
“Vâng
thưa công tử, ta lập tức đi an bài.” Nhạn nương khẽ ngạc nhiên, bất quá
rất nhanh đã bình thường trở lại, căn cứ theo những thông tin nàng đã
nhận được, tên thiếu niên “xinh đẹp” này bên cạnh có không ít mĩ nữ,
theo lí thuyết thì không cần phải đến kĩ viện tầm hoa.
Diệp Vô Ưu lấy ra một tấm ngân phiếu, quăng cho Nhạn nương. Vài ngày trước hắn tìm Hàm Yên lấy vài tấm ngân phiếu, mà Hàm Yên đối với tiền của người khác
lại không hề động tâm, nên tất cả ngân phiếu moi được từ Lam Tiểu Phong
đều đưa hết cho Diệp Vô Ưu, bởi vậy hiện tại Diệp Vô Ưu cũng được xem là đại gia.
“Đúng rồi, bằng hữu này của ta sở thích khá đặc biệt,
không biết nơi này của các nàng có cô nương mà hắn thích hay không?”
Diệp Vô Ưu đưa mắt lướt nhìn Tạ Trường Phong, thuận miệng nói.
“Việc này… Không biết vị bằng hữu của công tử thích dạng cô nương hình dáng
như thế nào ạ?” Nhạn nương khẽ lưỡng lự một lúc, thị nhìn Tạ Trường
Phong, tên nam nhân này trông rất anh tuấn, lại có chút quen thuộc, rất
nhanh thị đã nhớ ra. Đây đúng là nhi tử bảo bối của đế quốc đại tướng
quân, cũng là đại nội thị vệ thống lĩnh, bất quá trong lòng thị có chút
hoài nghi, Tạ Trường Phong thật sự là bằng hữu của Diệp Vô Ưu sao?
“À, mụ hãy tìm các cô nương có ngoại hình xấu xí nhất ở đây thì gọi đến!” Diệp Vô Ưu ngẫm nghĩ rồi đáp.
“Bằng hữu của công tử lần đầu tới đây sao? Ta dường như chưa từng thấy qua
hắn.” Nhạn nương sắc mặt có chút không tự nhiên, liền lập tức lộ ra một
nụ cười quyến rũ, cất giọng say đắm hỏi.
Nhạn nương không phải là ngốc, thị cũng mơ hồ cảm nhận được, Diệp Vô Ưu cùng Tạ Trường Phong
tịnh không phải là bằng hữu. Chính vì không muốn bản thân phải rước thêm bất cứ phiền phức gì, thị quyết định giả vờ như không nhận ra Tạ Trường Phong. Thị có thể nhận thấy dù Tạ Trường Phong không hề nói chuyện,
nhưng hắn chắc chắn có thể nghe được thị đã nói những gì.
“Đúng
là lần đầu tiên đến đây, tóm lại mụ tìm những cô nương nào có ngoại hình xấu xí trong Vô Hoa Lâu gọi đến đây!” Diệp Vô Ưu dường như có phần
không thể kiên nhẫn, đại khái chỉ còn khoảng một khắc nữa, tiêu hồn bát
chỉ trong người Tạ Trường Phong sẽ phát tác.
“Việc này…thưa công
tử, các cô nương nơi này của chúng tôi tố chất đều rất tốt, không có
người nào xấu cả.” Nhạn nương dường như có chút lúng túng trả lời. Nghe
Nhạn nương nói như vậy, Tạ Trường Phong đang nằm trên sàn dù không thể
nói năng được nhưng sắc mặt cũng đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng tựa hồ còn có chút vui mừng.
Đến bây giờ Tạ Trường Phong còn chưa biết
trong người mình trúng phải tiêu hồn bát chỉ, nhưng hắn cũng ẩn ước cảm
giác được. Diệp Vô Ưu mang hắn đến nơi này, khẳng định là không có hảo
ý. Khi nghe Diệp Vô Ưu nói muốn Nhạn nương tìm tới cô nương xấu xí nhất, bản thân hắn càng xác định rõ, trong lòng hắn lúc này đã mang Diệp Vô
Ưu đi nguyền rủa vô số lần, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì hắn
chắc đã giết Diệp Vô Ưu không biết bao nhiêu lần rồi.
“Ta mặc kệ, tóm lại mụ phải tìm đến cho ta một người có ngoại hình xấu xí, tỉ như
thứ vừa mập vừa béo mặt thì lỗ chổ tốt nhất là trên người có thêm mùi
hôi nữa thì tốt!” Diệp Vô Ưu hơi bất mãn nói.
Nghe Diệp Vô Ưu nói như vậy, trong ánh mắt Tạ Trường Phong khi nhìn Diệp Vô Ưu, lại thêm
vài phần hận ý, như quả thật sự tìm một nữ nhân như vậy cho hắn, hắn
nguyện chết còn hơn.
“Công tử, như vậy… có thể có chút khó khăn.” Nhạn nương hơi ngượng ngùng nói tiếp: “Trong Vô Hoa Lâu bọn ta, thật sự không có cô nương như vậy.”
“Ái chà, mụ sao lại ngốc như vậy
chứ? Nơi này không có, các người còn không biết đi tới nơi khác để tìm
hay sao?” Diệp Vô Ưu bất mãn nói, lúc này hắn cũng cảm thấy được điều
này quả thật có chút khó khăn cho Nhạn nương, người ta đã mở kĩ viện,
các cô nương trong kĩ viện đương nhiên phải xinh đẹp mới được, nếu không còn có nam nhân nào nguyện ý đến tầm hoan nữa? Muốn tìm cô nương xinh
đẹp là chuyện bình thường, còn muốn thị tìm một người xấu xí, ngược lại
quả thật có chút khó khăn.
“Tiểu tử xấu xa, người sao lại không
tự mình đi tìm đi?” Nhạn nương trong lòng tức giận chửi thầm, đáng tiếc
trên mặt nàng vẫn phải nặn ra vẻ tươi cười, khẽ do dự một lúc rồi nói:
“Công tử, ngay cả có cô nương như vậy, nhưng người ta vạn nhất là con
gái nhà lành, ta cũng không có biện pháp a!”
“Ta hỏi mụ làm sao
mà lại ngốc như vậy chứ? Làm sao mà trở thành tú bà được!” Diệp Vô Ưu
bất mãn nói tiếp: “Ài, ta hỏi mụ, mụ nhìn hắn xem, có anh tuấn hay
không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...