"Nàng nói thế nào thì ta nhất định phải như vậy sao?" Diệp Vô Ưu trong
lòng thầm nghĩ như thế, nhưng lại không nói ra, chỉ kéo Triệu Thiên Tâm
đi. Được vài bước, hắn quay đầu lại liếc nhìn Lãnh Tâm m, cười hi hi
nói: "Sư phụ tỷ tỷ, ta sẽ nhớ tỷ."
"Đừng chọc tức sư phụ!" Lãnh
Sương Sương trầm giọng nói: "Đi ngay đi kẻo sư phụ không để cho Triệu
Tiên Tử bảo bối của đệ ra khỏi cửa đâu."
Nghe Lãnh Sương Sương
nói thế, Diệp Vô Ưu lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm câu nào. Tuy
hắn không ngại Lãnh Tâm m đối với mình thế nào, nhưng lại có phần lo
Lãnh Tâm m sẽ tiếp tục giam giữ Triệu Thiên Tâm.
Lãnh Sương Sương dường như không lo lắng Triệu Thiên Tâm và Diệp Vô Ưu sẽ nhớ được đường đi ở đây, cứ thế dẫn hai người ra khỏi Ma Tông điện. Nửa khắc sau, hai
người đã nhìn thấy ánh mặt trời.
"Hây, cuối cùng cũng thoát!"
Diệp Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm. Suốt mấy ngày vừa qua, mặc dù nằm trong
địa lao không tồi lắm, nhưng hiện tại thấy ánh mặt trời, tâm trạng của
hắn thấy thoải mái hơn nhiều.
"Ta phải trở về phục mệnh sư phụ." Lãnh Sương Sương nhìn Diệp Vô Ưu: "Nếu có việc gì, ta sẽ tìm đệ."
"Được, cám ơn sư tỷ." Diệp Vô Ưu nói nhanh, sau đó ngoái nhìn Triệu Thiên Tâm, thì phát hiện nàng như đang sững sờ.
"Thiên Tâm tỷ tỷ, cùng ta về nhà trước đi!" Diệp Vô Ưu kéo ngọc thủ Triệu Thiên Tâm nhẹ nhàng nói.
"Về nhà?" Triệu Thiên Tâm trong mắt hiện lên một chút u mê.
"Đúng vậy, trước tiên về nhà đã. Nói không chừng đám người Phính Đình tỷ tỷ đang lo lắng!" Diệp Vô Ưu gật đầu nói.
"Được, trước tiên về nhà đệ đã." Triệu Thiên Tâm hơi do dự, nhìn nam nhân có vẻ trẻ con trước mặt rồi khẽ gật đầu.
Thấy Triệu Thiên Tâm đồng ý, Diệp Vô Ưu cũng không hề chần chừ, kéo nàng phi thân đi. Trên đường đi, dân chúng Bách Hoa Thành chỉ thấy hai bóng nhân ảnh chợt vút qua, nháy mắt đã không thấy tung tích.
Vô Ảnh thân
pháp mặc dù không yêu cầu công lực phải thâm hậu, nhưng hiển nhiên công
lực càng cao thì hiệu quả càng lớn. Diệp Vô Ưu vừa có thêm bốn mươi năm
công lực, tốc độ của hắn so với lúc thường tăng lên rất nhiều. Hiện tại, cho dù là Yến Băng Cơ, đối với Vô Ảnh thân pháp vô cùng tường tận, muốn bắt được hắn cũng không phải dễ dàng.
Không lâu sau, Diệp Vô Ưu
và Triệu Thiên Tâm đã đến cổng Diệp phủ. Vừa đình thân thì thấy một nam
hai nữ đi ra, chính là Hàm Yên, Mộ Dung Tiểu Tiểu, và Lam Tiểu Phong.
"A! Vô Ưu ca ca! Huynh vẫn còn sống hả!" Hàm Yên nhìn thấy Diệp Vô Ưu lập tức hô hoán.
"Đại sắc lang, sao ngươi lại chưa chết thế?" Mộ Dung Tiểu Tiểu trên mặt lộ rõ vẻ luyến tiếc.
"Này, Diệp ca ca, huynh kiếm ở đâu ra một vị tiên tử tỷ tỷ vậy?" Tên tiểu tử Lam Tiểu Phong này nhìn thấy Triệu Thiên Tâm, rất nhanh nhận ra xuất xứ của nàng, trên mặt không giấu nổi vẻ hâm mộ nhìn Diệp Vô Ưu, tiếp đó có chút đố kị lên tiếng hỏi.
"Xú nha đầu, ngươi dám xui ta đi nạp
mạng!" Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, sau đó, nhìn qua Lam Tiểu Phong nói: "Tiểu hoa si, tránh xa Thiên Tâm tỷ tỷ một chút!"
"Thiên Tâm tỷ tỷ, chúng ta vào, đừng để ý đến bọn họ." Diệp Vô Ưu hoàn toàn
không liếc đến Hàm Yên, kéo Triệu Thiên Tâm đi vào trong.
"Ai, Vô Ưu ca ca, chờ muội với!" Hàm Yên nũng nịu nói rồi chuyển mình đi theo.
o0o
Diệp Vô Ưu mặc dù đã vài ngày không về nhà, nhưng lúc Tạ Phính Đình nhìn thấy hắn tựa hồ không có chút ngạc nhiên.
"Công tử, người đã về!" Thất Thất đứng cạnh Phính Đình nhanh chóng đi tới nghênh đón chủ nhân.
"Thất Thất, các người mấy hôm nay khỏe không?" Diệp Vô Ưu tuy hỏi Thất Thất
nhưng mắt lại liếc Tạ Phính Đình. Hiển nhiên Thất Thất khỏe hay không
hắn không để tâm, chỉ là muốn biết Phính Đình ra sao thôi.
Nữ tử
Thất Thất này, qua lời nói và thần sắc Diệp Vô Ưu lập tức biết mục đích
thật sự của hắn, liền thản nhiên cười khẽ nói: "Công tử yên tâm, phu
nhân mấy hôm nay rất khỏe. Sư tỷ của công tử mấy hôm trước có nói công
tử bận việc tạm thời không thể về nhà ngay được nên phu nhân mới không
lo lắng cho người."
Thì ra là như vậy, Diệp Vô Ưu cảm thấy nhẹ
người. Thảo nào Tạ Phính Đình thấy hắn về không cảm thấy kinh ngạc. Chỉ
là, không hiểu sao bọn người Hàm Yên lại có vẻ như không biết hắn đi
đâu?
Nghĩ đến đây, Diệp Vô Ưu không đừng được quay lại nhìn Hàm
Yên, thì phát hiện Hàm Yên đã nhanh như chớp kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu chạy
đi, đơn giản là không cho hắn có cơ hội đặt câu hỏi.
"Vô Ưu, sao
chàng không giới thiệu vị cô nương này với mọi người?" Tạ Phính Đình lúc này lại mở miệng,ánh mắt hướng Triệu Thiên Tâm nói.
"Vị tỷ tỷ
này nhất định là Phính Đình tỷ tỷ rồi. Tiểu muội là Triệu Thiên Tâm, đến từ Y cốc." Không đợi Diệp Vô Ưu mở miệng, Triệu Thiên Tâm tự bắt đầu
giới thiệu. Giọng nói của nàng rất nhu hòa, mang theo mị lực dị thường
khiến người nghe nảy sinh cảm giác thân thiết.
"Thiên Y Tiên Tử
Triệu Thiên Tâm?" Tạ Phính Đình thần sắc hơi biến đổi. Nàng đối với sự
tình của tu tiên giới đại lục vốn không hiểu rõ lắm, có điều, mấy hôm
nay từ miệng Thất Thất nắm được không ít tin tức, mà về Vân Mộng thập
tiên tử nàng cũng có chút hiểu biết.
"Thiên Y Tiên Tử danh xưng
đó chỉ để người khác gọi thôi. Phính Đình tỷ tỷ, chúng ta là người một
nhà, đừng gọi muội như vậy. Kêu muội là Thiên Tâm được rồi." Triệu Thiên Tâm khẽ cười, trông rất khả ái.
"Công tử! Công chúa điện hạ ngày nào cũng đến tìm người. Còn nói lúc nào công tử về thì lập tức đến tìm
nàng." Lúc này, Thất Thất đến bên mình Diệp Vô Ưu nói nhỏ.
"Công
chúa lão bà tìm ta gấp như vậy để làm gì?" Diệp Vô Ưu hơi ngây người tự
hỏi. Tuy rằng việc Hoa Nguyệt Lan chủ động tìm đến là việc tốt với hắn,
nhưng nếu bảo hắn bỏ Triệu Thiên Tâm cùng Tạ Phính Đình ở lại để vào
Hoàng cung, dường như có vẻ như không hợp lẽ.
Đúng lúc Diệp Vô Ưu cảm giác hơi khó xử thì Triệu Thiên Tâm lại đứng ra giải quyết mối
phiền não này. Vừa rồi Thất Thất tuy nói chuyện thanh âm rất nhỏ nhưng
hiển nhiên với với tu vi của mình, Triệu Thiên Tâm muốn nghe những lời
nàng ta nói thật không khó.
"Vô Ưu, nếu như Công chúa điện hạ tìm đệ thì đệ nhanh chân lên. Ta và Phính Đình tỷ tỷ vừa mới gặp mặt, có
rất nhiều việc riêng của nữ nhân cần bàn, đệ đừng có ở đây cản trở bọn
ta." Triệu Thiên Tâm nhẹ nhàng nói.
"Vậy thì tốt! Phính Đình tỷ
tỷ, Thiên Tâm tỷ tỷ, đệ đi trước vậy." Triệu Thiên Tâm đã nói vậy, Diệp
Vô Ưu tự nhiên sẽ không do dự nữa, hắn nhanh chóng chào hỏi hai nàng,
rồi sau đó dặn dò Thất Thất: "Thất Thất, giúp ta tiếp đãi hai vị tỷ tỷ."
Không đợi Thất Thất trả lời, Diệp Vô Ưu chuyển thân rời khỏi phòng, tốc độ rất nhanh, khiến cho Thất Thất không khỏi ngạc nhiên.
"Tu vi của công tử sao đột nhiên cao thâm như vậy?" Thất Thất khẽ nhíu mày tự hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...