"Xin lỗi tỷ tỷ" Diệp Vô Ưu thở dài nói, lúc này trong lòng hắn quả thật
không muốn vậy, nhưng cũng không thể không cho Triệu Thiên Tâm biết được địa vị của Yến Băng Cơ trong lòng hắn, vị trí mà không ai có thể thay
thế được.
"Nói cho ta biết, vị hôn thê của ngươi là ai?" Triệu
Thiên Tâm tự đáy lòng thở dài buồn bã, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác "Tiêu Hồn Bát Chỉ" quả là lợi hại hơn nhiều so với suy nghĩ của
nàng. Nàng bây giờ ngoài mặt tuy rất bình tĩnh nhưng cũng chỉ là đang cố gắng trong tuyệt vọng mà thôi, nàng biết rõ cứ tiếp tục tình trạng này
thì bất quá chỉ còn chống đỡ được hết buổi uy lực của chỉ pháp tối nay.
Nhất là trong lúc này, dưới địa lao lại cùng với một nam nhân, nàng càng khó có thể chống đỡ được tác dụng của "Tiêu Hồn Bát Chỉ".
"Vị
hôn thê ta là Yến Băng Cơ" Diệp Vô Ưu thoáng chút do dự rồi nói ra sự
thật: "Ta cùng Băng tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn luôn ở cạnh nhau".
"Vô
Song Thánh Nữ Yến Băng Cơ?" Cái tên này Triệu Thiên Tâm không khỏi có
chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh nàng cũng hiểu ra: "Nguyên lai là nàng
ta, vốn là đệ tử duy nhất của mẫu thân ngươi đúng không?"
Đúng,
mẫu thân ta chỉ có duy nhất một đồ đệ là Băng tỷ tỷ. Diệp Vô Ưu gật nhẹ
đầu, một chút tò mò hỏi: "Thiên Tâm tỷ tỷ, người biết Băng tỷ tỷ sao?"
"Chưa từng gặp qua, chỉ là tất cả mọi người đều biết Vô Song Cung có thánh nữ tân nhiệm tên là Yến Băng Cơ" Triệu Thiên Tâm lắc nhẹ đầu: "Các ngươi
quan hệ sâu sắc, nàng là vị hôn thê của ngươi cũng là một điều chính
đáng."
Hiện tại trong lòng Triệu Thiên Tâm có chút an ủi khi biết chánh thất của Diệp Vô Ưu chính là Vô Song Thánh Nữ. Mặc dù Yến Băng Cơ không thuộc Vân Mộng thập đại mĩ nhân nhưng Thiên Tâm hiểu bất luận
thân phận thánh nữ của Yến Băng Cơ, nhan sắc của nàng không dưới mình
chỉ vì Yến Băng Cơ xuất môn quá trễ nên không được liệt vào thập đại mỹ
nhân.
Nữ nhân trong lòng nhiều ít cũng thích hư danh, Triệu Thiên Tâm dù là tuyệt thế tiên tử nhưng cũng khó tránh được chút đố kỵ. Nếu
vị hôn thê của Diệp Vô Ưu từ dung mạo đến danh khí chỉ là một nữ tử bình thường thì nàng không bao giờ cam bái hạ phong, nhưng bây giờ Yến Băng
Cơ tịnh không thể thua kém nàng, mặc dù trong lòng cũng có chút ủy khuất nhưng có thể tự thuyết phục mình chấp nhận sự thật này.
"Băng tỷ tỷ vốn ở cùng ta nhưng vài ngày trước nàng đã bí mật đi đâu mất" Diệp
Vô Ưu ngữ khí có vẻ không vui. Ban đầu hắn vì sợ Yến Băng Cơ mà trốn nhà ra ngoài nhưng lúc này thì đã hoàn toàn ngược lại, hắn lúc nào cũng hi
vọng, cùng Yến Băng Cơ mãi luôn bên nhau.
"Có thể kể cho ta
chuyện trước đây ngươi như thế nào không?" Triệu Thiên Tâm nghẹ giọng
hỏi, nàng không muốn ủy khuất trao thân cho một người nam nhân mà không
hề biết người đó ra sao.
Nghe Triệu Thiên Tâm hỏi, Diệp Vô Ưu bắt đầu thuật lại cuộc đời mình, mười tám năm nay hắn hầu như không đi khỏi Tiêu Diêu cốc nửa bước nên phân nửa sự việc là tình cảnh hắn bị Yến
Băng Cơ và Hàm Yên hí lộng, dọa nạt.
Hai người mải mê trò chuyện
bên trong địa lao đồng thời không cảm nhận được bây giờ đã chiều rồi,
bên ngoài bỗng truyền vào tiếng người: "Cơm chiều này!"
Lúc này
Diệp Vô Ưu cùng Triệu Thiên Tâm mới biết được, thời gian nói chuyện giữa hai người đã trôi quá nửa ngày, giờ đã là buổi tối rồi.
Dù là tù nhân nhưng chỉ cần nhìn qua mâm cơm cũng có thể hiểu được Diệp Vô Ưu và Triệu Thiên Tâm là tù nhân đặc biệt, được sự đãi ngộ rất lớn. Một bữa
ngục phạn sang trọng, thịt thơm rượu ngon đủ cả. Chỉ là Triệu Thiên Tâm
không tâm trí mà ăn, còn Diệp Vô Ưu đã sớm có cảm giác cồn cào ruột gan, sáng vừa mới ngủ dậy mở cửa đã bị tống giam vào đây, trưa chúng không
đưa cơm đến, cho đến lúc này dạ dày hắn đã lép kẹp, nhìn thấy mâm cơm
thịnh soạn này, hắn quả không khách khí, bắt đầu ăn như "lang thôn, hổ
yết"
Nhìn thấy cảnh Diệp Vô Ưu ăn uống, Triệu Thiên Tâm trong
lòng có chút bất lực. Hơn nửa ngày nói chuyện, nàng đối với Diệp Vô Ưu
có chút hiểu rõ. Hắn nhắc nhiều nhất là Yến Băng Cơ, có thể nói trong
lúc này, địa vị của Yến Băng Cơ trong lòng hắn khó ai có thể so sánh
được.
Những việc xảy ra sau khi Diệp Vô Ưu trốn nhà ra đi Triệu
Thiên Tâm cũng biết không ít, thậm chí là sự tình của Tạ Phinh Đình.
Nàng biết Diệp Vô Ưu đào hoa háo sắc, gặp mỹ nữ là thích, nhưng hắn quả
cũng có ưu điểm, việc gì mình làm không bao giờ phủ nhận, cũng không vì
lấy lòng Triệu Thiên Tâm mà giấu đi bất kì sự việc nào.
Hiển
nhiên, Diệp Vô Ưu mới hành tẩu trên giang hồ không được bao lâu, kinh
nghiệm không nhiều nhưng đối với nàng thì đó lại là một chuyện tốt. Nếu
tài bồi dưỡng một người như Diệp Vô Ưu thuận lợi hơn bồi dưỡng một người kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, tính cách của Diệp Vô Ưu tùy tâm sở
dục, thích gì làm lấy, xem ra tính cách cũng hợp cách với nàng, chỉ cần
chỉ điểm công phu, cố gắng bồi dưỡng thì việc đối phó với Lãnh Tâm m
cũng không phải là quá khó.
Đột nhiên nội tâm Triệu Thiên Tâm có
một cảm giác nóng bỏng, bứt rứt, "Tiêu Hồn Bát Chỉ" đã bắt đầu phát tác. Lúc mới phát tác thì Triệu Thiên Tâm khả dĩ có thể miễn cưỡng nhẫn trụ, nhưng khi công kích lên đến cực đại thì sẽ tạo ra cho người trúng một
cảm giác khát khao ân ái làm Triệu Thiên Tâm trong lòng tự thấy xấu hổ
vô cùng. Đối với kinh mạch con người, Triệu Thiên Tâm là một thần y dĩ
nhiên hiểu biết hơn nhiều so với thường nhân, lúc này ngoài việc cùng
nam nhân giao hoan thì dù là lão thần tiên cũng không thể làm cách khác
được.
"Vô Ưu, ngươi qua đây" nhìn Diệp Vô Ưu đã ăn xong, Triệu Thiên Tâm nói trong tiếng thở gấp.
"Thiên Tâm tỷ tỷ, sắc mặt tỷ dường như không được tốt!" Diệp Vô Ưu vội vàng chạy đến bên Triệu Thiên Tâm quan tâm hỏi.
Triệu Thiên Tâm im lặng, vươn đôi ngọc thủ ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại bám chặt lấy thân hình hắn không ngừng cọ xát.
Thân ngọc mềm mại, hương thơm quyến rũ mê người, Diệp Vô Ưu không hề kiềm
nén mà ôm chặt lấy thân hình mềm mại của nàng, từ từ cảm nhận da thịt
mềm mại nóng bỏng đó.
"Vô Ưu, đáp ứng ta sau khi ra ngoài, giúp ta tìm Lãnh Tâm m báo thù?" Triệu Thiên Tâm tù trong hơi thở gấp gáp nói.
"Được rồi mà" Diệp Vô Ưu hơi ngập ngừng một chút, liền đáp ứng. Lãnh Tâm m vô duyên vô cớ bắt giam hắn vào nơi này, trong lòng rất bất mãn. Sau này
ra ngoài có cơ hội, tất nhiên hắn cũng sẽ tìm Lãnh Tâm m tính sổ. Chỉ là nói đi nói lại, nếu không bắt hắn giam vào nơi này thì làm sao có cơ
hội tốt như thế này để chiếm được Triệu Thiên Tâm.
"Tiêu Hồn Bát
Chỉ đã phát tác, ta có lẽ không duy trì được nữa" Triệu Thiên Tâm khuôn
mặt hồng rực ngẩng lên: "...ư..ư...bây giờ tỷ sẽ thuộc về đệ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...