“Hai vị tìm ta không biết có chuyện gì?” Diệp Vô Ưu mở miệng hỏi thẳng ý của đối phương.
“Chúng ta quả có việc quan trọng muốn cùng Diệp công tử thương lượng.” Tống
Nhạc gật gật đầu, nhưng sau đó liếc nhìn Lăng Phỉ Phỉ đứng phía sau Diệp Vô Ưu rồi tiếp tục nói: "Nếu như Diệp công tử không ngại chúng tôi muốn cùng công tử đơn độc thương lượng.”
Diệp Vô Ưu có một chút trầm
ngâm rồi nhìn Lăng Phỉ Phỉ gật gật đầu. Nàng hiểu ý tứ của hắn liền bước ra cửa đi ra phía sau. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Diệp Vô Ưu và
huynh muội họ Tống.
“Có việc quan trọng gì, bây giờ có thể nói rồi chứ.” Diệp Vô Ưu mời hai người ngồi xuống, đoạn từ từ nói.
“Diệp công tử, đối với Kiếm Các bọn ta chắc công tử cũng có biết đến. Nói
thẳng, Kiếm Các bọn ta lập chí đúc và chế tạo các loại lợi khí, bởi thế
chúng ta có thể tự hào nói rằng: các loại binh khí xuất ra từ Kiếm Các
trên Vân Mộng đại lục đều là binh khí tốt nhất!" Tống Nhạc nói rất chậm, tựa như sợ Diệp Vô Ưu không nghe rõ. Mà lời nói của hắn toát ra sự tự
hào cùng kiêu ngạo từ nội tâm, chẳng trách Diệp Vô Ưu cảm thấy có chút
không thoải mái.
“Tống huynh, ta thấy ngươi nên nói thẳng vào vấn đề thì hơn!" Diệp Vô Ưu hình như đã không còn nhẫn nại được nữa. Hắn
không phải là Lam Tiểu Phong, hắn đối với thần binh lợi khí không có
hứng thú, nếu như Lam Tiểu Phong ở đây lúc này chắc chắn sẽ cùng Tống
Nhạc bàn nửa ngày trời. Nhưng hắn là Diệp Vô Ưu, trong lòng chẳng có
chút nhẫn nại nào.
Tống Nhạc từ từ đứng dậy, hiển nhiên hắn cảm
thấy đắn đo trước sự nóng nẩy của Diệp Vô Ưu. Bất quá sau đó hắn lại
chầm chậm ngồi xuống, rồi mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, Diệp công tử,
ta sẽ chẳng vòng vo mà nói thẳng: chúng ta đến đây là muốn cùng công tử
hợp tác, cùng chế tạo một pháp bảo.”
“Luyện chế pháp bảo?" Diệp Vô Ưu đứng bật dậy, "Các ngươi chẳng phải đúc kiếm sao? Luyện pháp bảo từ bao giờ vậy?”
“Diệp công tử, từ sau khi Vân Mộng đại lục xuất hiện tiên nhân đầu tiên, tiên thuật theo đó cũng chính thức xuất hiện. Bọn ta từ trước chỉ chế tạo
thần binh, chủ yếu là cho người tập luyện võ thuật sử dụng. Nói về tu
tiên giả, pháp bảo là thứ tối quan trọng mà họ muốn có.” nhưng người vừa nói với giọng đầy cảm xúc đó lại chính là thiếu nữ Tống Linh. m thanh
của nàng rất nghe rất động lòng người, đôi môi hồng nhuận đầy cảm xúc,
vẻ bên ngoài quả là dụ hoặc người khác.
“Pháp bảo không phải
không thể chế tạo được hay sao? Bọn ngươi biết phương pháp chế tạo pháp
bảo sao?” Diệp Vô Ưu có chút kì quái hỏi.
“Không có, cho nên
chúng ta muốn hợp tác cùng Diệp công tử là có nguyên nhân.” Tống Nhạc
lắc đầu, lại nói tiếp: "Công tử có thể nhìn thấy ở Vân Mộng đại lục chỉ
có duy nhất một pháp bảo, bọn ta cũng đã dốc hết sức để tìm những tài
liệu về chế tạo pháp bảo nhưng cũng chả được bao nhiêu. Lại nói, Diệp
công tử trên người có pháp bảo, đối với bọn ta mà nói đó là tư liệu duy
nhất. Nếu như Diệp công tử nguyện ý cùng bọn ta hợp tác, cấp cho Kiếm
Các bọn ta đủ người và thời gian, ta nghĩ, chúng ta nhất định sẽ tìm ra
phương pháp chế tạo pháp bảo.”
“Bọn ngươi quả thật rất có lòng
tin.” Diệp Vô Ưu lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, ta lại chẳng thích, ta
chẳng có một chút thích thú khi cùng bọn ngươi hợp tác.”
“Diệp
công tử, công tử sao lại cự tuyệt nhanh vậy?” Tống Nhạc đứng bật dậy,
"Chỉ cần công tử nguyện hợp tác, chúng ta tự nhiên sẽ trả thù lao xứng
đáng cho công tử.”
“Không phải việc thù lao.” Diệp Vô Ưu từ từ
nói: "Trước tiên, ta nói cho bọn ngươi rõ, ta chỉ có một pháp bảo, lại
đang ở trên tay ta. Nếu ta đưa cho bọn ngươi nghiên cứu như đã nói, há
chẳng phải suốt ngày phải đi theo bọn ngươi sao? Bọn ngươi không cảm
thấy phiền hà nhưng ta thì không thể! Tiếp đó một nguyên nhân tối quan
trọng mà bọn ngươi không nghĩ đến, hiện tại Vân Mộng đại lục lại có một
mình ta duy nhất là người có pháp bảo, ta nếu như cùng bọn ngươi chế tạo pháp bảo, vạn nhất bọn ngươi thành công chẳng phải Vân Mộng đại lục sẽ
xuất hiện rất nhiều pháp bảo hay sao? Trước đó pháp bảo của ta rất có
giá trị, chẳng phải tự nhiên rơi xuống rất thấp hay sao? Đó là gốc rễ
của sự tình, ta chẳng thể làm theo được!"
“Diệp công tử, tuy công tử nói rất đúng đạo lí, nhưng công tử không nghĩ đến một điểm, Vân Mộng đại lục đã xuất hiện đệ nhất pháp bảo, sao đệ nhị pháp bảo lại chẳng
xuất hiện một ngày nào đó. Đó là một xu thế tất nhiên như đã từng xuất
hiện tiên nhân thứ nhất, thì tất sẽ xuất hiện một tiên nhân thứ hai. Lúc đó bọn ta muốn cũng không ngăn cản kịp.” Tống Nhạc lại từ từ mỉm cười,
"Ta tin rằng Diệp công tử là một người thông minh, đã không thể ngăn cản sao không khống chế nhỉ? Chỉ cần công tử nguyện ý cùng chúng ta hợp
tác, pháp bảo lợi hại nhất vĩnh viễn trên tay Diệp công tử. Kiếm Các bọn ta chỉ chế tạo một ít pháp bảo mà thôi, chỉ lấy pháp bảo đủ để sử dụng
số còn lại hoàn toàn do Diệp công tử khống chế.”
“Đệ nhị tiên
nhân xuất hiện chắc cũng phải vài trăm năm nữa, đệ nhị pháp bảo có xuất
hiện chắc phải xuất hiện sau đó nữa. Cũng còn lâu điều bọn ngươi nói mới cần phải ngăn cản. Ta hiện tại hà tất phải quan tâm.” Diệp Vô Ưu nhởn
nhơ nói, "Ta tại sao phải nghe lời bọn ngươi nhỉ?”
“Diệp công tử, một khi xuất hiện đệ nhị pháp bảo xuất hiện như chúng tôi đã nói, thì
tình huống đó chúng ta quả thật không có khả năng khống chế nữa.” Tống
Nhạc thở dài một hơi, "Luyện chế pháp bảo quả thật chẳng phải là một
việc dễ dàng, bọn ta từ lâu đã xem xét kĩ càng: nếu như được công tử hợp tác cùng chúng ta chế tạo pháp bảo thì sợ rằng cũng phải 35 năm mới
xong. Đó là theo đúng tính toán. Còn nếu như chẳng tốt, có khi mất đến
350 năm. Như quả sau này xuất hiện pháp bảo thứ hai, chúng ta mới bắt
đầu nghiên cứu, chỉ sợ chúng ta chẳng có đủ thời gian.”
“Hừm,
ngươi hà tất phải nói đạo lí với ta!" Diệp Vô Ưu nghĩ xong lại nói: "Bây giờ, bọn ngươi nên quay về Kiếm Các đi, ta chẳng tốt như các ngươi
nghĩ, cứ nghĩ ta tốt đừng trách ta không nói trước cho bọn ngươi biết.
Lúc này có cần ta phái một người nói rõ rằng ta sẽ không bao giờ cùng
bọn ngươi hợp tác chăng?”
Tuy có cảm thấy Tống Nhạc hình như nói
có tí đạo lí nhưng Diệp Vô Ưu lại không có một chút hứng thú gì muốn hợp tác cùng bọn họ. Hắn chẳng tin pháp bảo thứ hai sẽ có khả năng xuất
hiện. Bất quá, Tống Nhạc nói pháp bảo tối lợi hại luôn là của hắn, chẳng chút hắn có hơi chút động tâm. Nếu như Kiếm Các có khả năng chế luyện
ra pháp bảo lợi hại hơn, chẳng phải tự nhiên thực lực của hắn được tăng
cường hay sao?
“Nếu công tử đã nói vậy, thì chúng tôi xin được
cáo từ.” Tống Nhạc có chút trầm ngâm hạ giọng nói, "Một vài ngày nữa
chúng tôi sẽ quay lại bái phỏng."
Tống Nhạc chẳng phải u mê, hiện tại Kiếm Các đang dần biến mất, sự tình đã như vậy, bọn hắn phải biểu
hiện chủ động một chút mới được, điều này thật sự rất quan trọng đối với sự phát triển của Kiếm Các bọn hắn. Ngày trước mọi người tập luyện võ
thuật, mỗi cá nhân đều rất cần sự giúp đỡ của thần binh Kiếm Các, như
vậy tất nhiên Kiếm Các sẽ có một địa vị rất cao. Hiện tại lại không còn
như thế nữa, mọi người đều đã bắt đầu tu luyện tiên thuật. Kiếm Các
trước kia chế tạo thần binh, nhưng lại rất ít tu tiên giả sử dụng, vì
vậy bọn họ muốn chế tạo pháp bảo để có thể giữ nguyên, thậm chí có thể
nâng cao địa vị hiện tại.
“Ai, Tiêu Vấn Thiên xú lão đầu này quả
nhiên chẳng biết tốt xấu, ta chẳng nhìn thấy có một tí ý tốt nào, kết
quả hại ta phải bận rộn.” sau khi tiễn huynh muội họ Tống đi, Diệp Vô Ưu chẳng giữ được lại bật ra lời oán giận. Từ khi hắn thành tu tiên bình
giám giả, rất nhiều người đến tìm hắn: đầu tiên là Thiên Nhai Thư Viện,
hiện tại là Kiếm Các. Không biết sau này còn môn phái náo sẽ đến tìm hắn nữa…
“Đúng là không có một chút thành ý, chẳng tìm mĩ nữ đến cho ta.” Diệp Vô Ưu lại tuỳ tiện thốt ra một câu. Tống Linh tuy thân hình
bốc lửa, nhưng dung mạo quả thật có chút bình thường, chẳng trách hắn
chẳng có chút thích thú.
“Vô Ưu đệ đệ, Kiếm Các tìm đệ làm gì vậy?” Lăng Phỉ Phỉ từ bên ngoài tiến lại, âm thanh mềm mại hỏi.
“Phỉ Phỉ tỷ tỷ, tỷ muốn biết sao?” Diệp Vô Ưu hi hi cười, "Ngồi xuống bên cạnh đệ, đệ nói cho tỷ biết.”
“Vô Ưu đệ đệ, đệ tưởng ta không biết đệ đang nghĩ gì sao?” Lăng Phỉ Phỉ cười trên mặt thoáng ửng hồng, giận dỗi nói.
“Không được buộc tội, chỉ trách Phỉ Phỉ tỷ tỷ quá là hấp dẫn, làm sao trách ta vừa nhìn thấy tỷ đã muốn được hôn tỷ?” Diệp Vô Ưu vẻ mặt đúng là như vô tội.
“Đệ!" Lăng Phỉ Phỉ giậm chân, "Ta không nói lý với đệ nữa!"
Lăng Phỉ Phỉ vẻ mặt đầy vẻ giận dỗi, vừa nói xong, quay người chạy ra ngoài, như chẳng muốn bị Diệp Vô Ưu đùa bỡn.
“Chẳng có lý, lại là ta chẳng có lý... chắc gì đạo lý đã như nàng nghĩ, ta chỉ sợ không có đủ thời gian thôi.” Diệp Vô Ưu tự mình nói nhỏ, hắn đã
quyết định sẽ giúp Lăng Nguyệt Nguyệt, nguyên nhân rất đơn giản, tại vì
Lăng Nguyệt Nguyệt đáp ứng đầy đủ theo hắn. Ngoài ra lại còn có nguyên
nhân, nếu Lăng Nguyệt Nguyệt làm viện chủ Thiên Nhai Thư Viện mà hắn đáp ứng theo yêu cầu của Lãnh Tâm m mang Thiên Nhai Thư Viện nhập vào trong Ma Tông, sau đó Lãnh Tâm m có lẽ sẽ tuân theo lời đã nói.
Nghĩ đến có thể cùng Lãnh Tâm m song tu, Diệp Vô Ưu trong lòng không ngăn nổi một trận hoả nhiệt.
“Không biết tối nay Lăng Nguyệt Nguyệt có đến không?” Diệp Vô Ưu lại tưởng nhớ về mĩ nữ.
Buổi tối, Diệp Vô Ưu không đóng cửa, chỉ khép lại, sau khi đi ăn tối, liền
lên giường ngủ sớm. Đương nhiên hắn chẳng phải ngủ thật, hắn hiện tại
đang chờ Lăng Nguyệt Nguyệt đến tìm.
Nhưng mà, chờ một lúc lâu,
vẫn chẳng thấy nhân ảnh của Lăng Nguyệt Nguyệt. Diệp Vô Ưu bắt đầu có
chút hoài nghi phán đoán của mình không đúng. Nhưng ngay lập tức hắn
khẳng định Lăng Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ đến. Bất quá lúc này sao vẫn
chẳng có một ai?
“Xú nha đầu, đưa tin cho ta, làm ta phải chuẩn
bị để đợi ngươi! " Diệp Vô Ưu trong lòng thầm chửi. Chờ thêm nửa giờ
thấy cũng đến nửa đêm, vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng Lăng Nguyệt
Nguyệt, hắn chẳng thể không có chút mệt mỏi, lại chẳng nhìn thấy mĩ nữ
nên bắt đầu muốn đi ngủ.
Đúng lúc này, hắn cảm thấy có âm thanh
của bước chân truyền lại từ cửa, sau đó cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra kéo theo một hương thơm theo gió truyền lại. Chỉ một lát sau đã có một thân ảnh mềm mại tiến lại đến trước giường.
Sau một trận các âm thanh hỗn tạp, thân hình nóng bỏng ấy đã tiến đến ôm lấy Diệp Vô Ưu. Tất
nhiên chẳng phải nói hắn cũng biết thân thể đó là của Lăng Nguyệt
Nguyệt.
“Sao bây giờ mới đến?” Diệp Vô Ưu có chút bất mãn. Bất
quá, mĩ nhân đã ở trong lòng tự nhiên hắn cũng chẳng khách khí, song thủ tại trên thân thể nàng bắt đầu vuốt ve.
“Ta phải tắm rửa sạch
sẽ, có mất chút ít thời gian! " Lăng Nguyệt Nguyệt trong lời nói đầy vẻ
nũng nịu, "Diệp công tử, đừng có tức giận, nhân gia chẳng phải đã đến
rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...