Lam Đồng Đồng rất nhanh biết, Diệp Vô Ưu lần này đối với nàng không
giống những lần trước ở Phiêu Miểu Phong. Hắn đang từng bước dẫn dắt dục hỏa trong lòng nàng, khiến cho nàng hiện tại bị tình dục chi phối chủ
động hiến thân. Lần này, hắn trực tiếp cởi nhanh quần áo của nàng, sau
đó giải khai cấm chế trên người nàng rồi hắn cường bạo tiến nhập cơ thể
nàng.
"Diệp Vô Ưu, cái đồ hỗn đản!" Lam Đồng Đồng vừa thở vừa gắt gỏng lại căm phẫn mà nguyền rủa hắn, nhưng lúc này thì thân thể không
tự chủ nghênh đón hắn, khiến cho nỗi thống hận càng dâng cao.
"Lam tỉ tỉ, ta không phải là hỗn đản, nhưng như thế nào cũng phải có được tỉ." Diệp Vô Ưu kẹp chặt mĩ nữ, cười nhăn nhở nói.
Diệp Vô Ưu đúng là loại nam nhân có loại da mặt rất dày. Lam Đồng Đồng nghĩ, đã không thể đánh hắn, chửi hắn cũng không hiệu quả, vậy thì phải quản
lý hắn như thế nào đây? Xem ra, trong cuộc sống này, trời đã định là
nàng phải chịu sự khi phụ của hắn rồi.
Đêm này, Lam Đồng Đồng
miễn cưỡng nhượng bộ hắn, để Diệp Vô Ưu tận hưởng ôn nhu. Bất quá, Lam
Đồng Đồng không phải muốn cùng Diệp Vô Ưu li khai, nàng ta không thể
tránh hắn hay nói chính xác ở một góc nhỏ trong tâm hồn nàng ta vẫn cần
có hắn.
Sáng ngày thứ hai, mọi người rời bỏ Vô Song cung, tiến đến Vô Ưu sơn trang.
Hôm nay, mọi người không đi bằng xe ngựa đến chiều thì đến nơi. Vô Ưu sơn
trang tọa lạc trên một ngọn núi với những núi non trùng điệp xung quanh, bốn mặt sơn trang là rừng cây, phong cảnh hữu tình quả thực rất đẹp.
Không khí tươi mát, nhưng cũng không khỏi làm cho người ta cảm thấy có
chút buồn thương, ngoài những điều đó ra, nơi đây có thể xem là hoàn
hảo, chiếm một diện tích khá lớn, lại có thể bố trí tương đối xa hoa,
người hầu tấp nập. Phải nói rằng mọi thứ ở đây đã được chuẩn bị xong hết chỉ còn chờ Diệp Vô Ưu.
"Vô Ưu đệ đệ, có thỏa mãn không?" Sau
khi Lăng Phỉ Phỉ dẫn chúng nhân tham quan sơn trang, trở lại phòng lớn,
quay qua Diệp Vô Ưu hỏi.
“Tốt.” Diệp Vô Ưu tùy tiện nói, thật ra hắn rất thỏa mãn. Phải nói, sống tại Bách Hoa thành này rất là tốt.
“Sao có nhiều người hầu vậy?” Lãnh Tâm m nói. “Ở đây có nhiều người như vậy
phải cẩn thận, có gì thì thì chúng ta hãy tự làm. Ra cửa lấy đồ vào.”
“Lãnh tiền bối, có một số việc không biết có phục vụ tốt hay không?” Lăng Phỉ Phỉ sắc không tự nhiên lúng túng hỏi.
“Những người thật sự có đúng là hạ nhân không.” Lãnh Tâm m nói. “Có những
việc, ta nghĩ không cần nói ngươi cũng minh bạch. Ngươi hãy đưa họ rời
khỏi đây.”
“Việc này cũng được, ta sẽ thu xếp để họ đi sớm.” Sắc
mặt Lăng Phỉ Phỉ có chút biến đổi, trầm ngâm một hồi. Cuối cùng cắn răng nói.
“Được như vậy thì tốt.” Lãnh m Tâm nói.
Bởi hiện tại nàng dường như là nữ chủ nhân của Vô Ưu sơn trang thì Lăng Phỉ Phỉ tự
nhiên phải nghe theo ý kiến của Lãnh Tâm m, tuy không biết rõ ràng quan
hệ của nàng ta với Diệp Vô Ưu nhưng Lăng Phỉ Phỉ hiểu rõ một điều, lời
nói của Lãnh Tâm m rất có trọng lượng. Bởi vậy nàng ta quyết định làm
theo sự chỉ đạo của Lãnh Tâm m.
“Sư phụ tỉ tỉ, đuổi hết hạ nhân đi rồi thì ai sẽ phục vụ trà nước, thức ăn cho chúng ta?” Diệp Vô Ưu bắt đầu than phiền.
"Ngươi không cần phải lo lắng như thế, việc này tự nhiên ta có an bài người để xử lý những vấn đề này.” Lãnh Tâm m nói.
Với điều này Diệp Vô Ưu có thể hiểu, ngăn cản Lăng Phỉ Phỉ nhằm an bài cho
người của nàng, mục đích thực sự là để cho người của Ma tông ở đây.
Vô Ưu sơn trang lớn thì tự nhiên các phòng ốc cũng nhiều, Hàm Yên kéo Mộ
Dung Tiểu Tiểu đi xem các phòng. Ngay cả Hoa Nguyệt Lan cũng không chịu
lạc hậu, ở sơn trang có hai tiểu các, dùng để xem hoa, từ đó có thể nhìn ra ao sen, lại không xa hậu hoa viên, có thể nói đây chính là chỗ tốt
nhất ở Vô Ưu sơn trang.
Lãnh Tâm m cùng với Lãnh Sương Sương
không muốn sống tại hậu viện, họ muốn hai căn phòng ở tiền diện. Vì muốn thâu hương Diệp Vô Ưu đã xin Lãnh Tâm m ở lại, Lam Tiểu Phong cũng muốn ở với Diệp Vô Ưu, nhưng bị Diệp Vô Ưu đuổi đi đành phải lấy đại một
gian phòng nào đó để ngủ.
Chỉ tội cho Lăng Phỉ Phỉ, sống tại Vô
Ưu sơn trang, đương nhiên Diệp Vô Ưu cũng phải theo đuổi nàng ta, đối
với mĩ nữ này hiện lại đang lưu tại đây, đối với hắn tự nhiên là một hảo sự.
Khi mỗi người đã tìm được phòng thích hợp thì cũng đã đến đêm, ai cũng đã trở nên mệt mỏi trở về phòng mình để ngủ.
Lãnh Tâm m đi vào phòng ngủ, chuẩn bị đóng cửa thì Diệp Vô Ưu lập tức hiện thân tiến tới từ đằng sau, chủ động ôm lấy thân trên.
“Ngươi đến đây để làm gì?” Lãnh Tâm m bị bất ngờ hỏi.
“Sư phụ tỉ tỉ, ta nghĩ đến tỉ nên đến đây tìm tỉ.” Diệp Vô Ưu ôm chặt chiếc eo của Lãnh Tâm m cưới nhăn nhở nói.
“Cái gì? Ngươi đã điều tra ra được tin tức gì rồi?” Lãnh Tâm m bực mình.
"Nguyên cả ngày hôm qua, ngươi phong cuồng với Hoa Vân La, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi làm sao mà tìm ra thông tin được."
“Sư phụ tỉ tỉ, ta không có tâm tư nào để tra tìm cái thông tin đâu.” Diệp Vô Ưu
thì thầm, xong lại bảo: “Người hỏi ta có gì thì tốt?”
“Hơn nữa
việc làm của ta có quan hệ không ít tới ngươi, vốn Hoa Vân La chính là
người khống chế toàn bộ hoa nữ, điều đó ảnh hưởng không nhỏ đấy!”
“Ta nghĩ ngươi căn bản chẳng có tra xét gì cả.” Lãnh Tâm m có ý không bằng
lòng, trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu. “Ngươi không hề đi tra gì cả sao còn
muốn đến tìm ta.”
“Sư phụ tỉ tỉ, người hiện tại có phải cảm thấy
rất tuyệt diệu không, bây giờ ta đang quan tâm tới việc tu tiên, chỉ có
người mới có thể giúp được.” Diệp Vô Ưu nở nụ cười vô cùng vô lại.
“Được đó, việc này cũng có lý, ta hỏi ngươi, việc ngươi hỏi về tu tiên là như thế nào, ta cảnh báo ngươi trước. Nó phải liên quan đến việc tu tiên?”
Lãnh Tâm m do dự nói.
“Sư phụ tỉ tỉ, ta biết cách tu tiên rất là
tốt, ta nghĩ người muốn nghe?” Diệp Vô Ưu nhãn châu xoay chuyển, một tia thần bí hiện lên trong mắt.
“Ngươi hãy mau nói đi, không cần nói những lời vô vị.” Lãnh Tâm m bực mình nói.
“Sư phụ tỉ tỉ, khởi bẩm người, kì thật là, ta có cách nhanh nhất để tu
tiên.” Diệp Vô Ưu ôm Lãnh Tâm vào ngực, nói nhỏ vào tai nàng ta: “Sư phụ tỉ tỉ, chúng ta có thể thử.”
“Thử cái gì? Ngươi nói cái gì ta
không hiểu!” Lãnh Tâm m không tin tưởng hỏi. Trực giác của nàng lên
tiếng cảnh giác, tên sắc lang đồ đệ không có ý tốt với mình.
“Cái phương pháp mà ta muốn nói là ‘song tu’!” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.
Miệng thì nói còn song thủ đã bắt đầu du ngoạn trên thân thượng của Lãnh Tâm m. “ Sư phụ tỉ tỉ, chúng ta song tu ha!”
“Song tu cái đầu
ngươi á!” Lãnh Tâm m cảm thấy buồn cười, hắn làm như nàng là đứa trẻ lên ba không bằng? Dễ dàng bị hắn lừa như vậy ư?
”Ngươi từ đâu mà có song tu pháp?” Lãnh Tâm m phẫn nộ nói.
“Song tu mà, cũng đơn giản thôi, hiểu theo cánh thông thường!” Diệp Vô Ưu
cười hi hi nói: “Sư phụ tỉ tỉ, người muốn biết, ta sẽ dạy người ngay lập tức!”
“Ngươi đừng có ăn nói lung tung!” Lãnh Tâm m phẫn hận nói: “Tên tiểu vô lại này, ngay cả ta mà ngươi cũng muốn lừa gạt ư?”
“Gì cũng được, hiện giờ chúng ta có pháp quyết song tu thì cũng nên thử!” Diệp Vô Ưu làm ra vẻ vô tội.
“Song tu đương nhiên là có tồn tại.” Lãnh tâm âm từ từ nói: “Thật ra, trước
kia Tiêu Vấn Thiên có thể ngày đi ngàn dặm cũng là nhờ song tu.”
“Thật không?” Diệp Vô Ưu không còn đắc ý nữa, nhanh chóng hỏi lại: “Sư phụ tỉ tỉ, người biết pháp quyết song tu như thế nào ư?”
Diệp Vô Ưu bị Tiêu Vấn Thiên nói rằng không cách gì tu thành tiên, lại còn
bảo hắn không có tư chất, chỉ là một tiểu tử háo sắc vô dụng mà thôi.
Bởi thế cho nên con đường tu tiên đối với hắn mà nói gần như không có
chỗ, còn nói hắn không thể ngày đêm khổ luyện để có thể thành công.
Chính vì trước kia Diệp Vô Ưu không nghĩ luyện võ công với tu tiên cũng có
phần giống nhau, Bây giờ nghe nói hắn có thể tu tiên sao không thoải mái cho được. Bất quá dù cho có là loại âm dương song tu nói, đối với hắn
mà nói việc ôm một mỹ nữ tu luyện, hiển nhiên là điều vô cùng thống
khoái, đó không phải là khổ hạnh tu tiên mà vốn là làm tiên tử dưới nhân gian rồi.
"Điều đó là đương nhiên, bất quá ta không muốn nói với ngươi!” Lãnh Tâm m bực dọc nói, âm thanh như lạc đi, thân thể đã không
thể di chuyển được nữa.
"Tiểu hỗn đản, ngươi làm cái gì ta thế?” Lãnh tâm âm gắt lên giận dữ.
"Sư phụ tỉ tỉ, đừng suy nghĩ nữa. Tiêu hồn bát chỉ của người quả là hữu
dụng, ta cứ tưởng người đã trở thành tu sĩ rồi, dùng tiêu hồn bát chỉ
đối với người hiện là vô ích!” Diệp Vô Ưu cười hi hô nói, khuôn mặt lộ
rõ vẻ đắc ý.
“Ngươi, ngươi sao dám dùng tiêu hồn bát chỉ với ta!” Lãnh Tâm m phẫn nộ dị thường: “Tiểu sắc lang, ngươi cứ đợi đấy, ngươi
không muốn sống rồi hả?”
"Sư phụ tỉ tỉ, hiện tại ta đang mang
pháp bảo trên người, đây lại là Vân Mộng đại lục đệ nhất pháp bảo, người muốn giết ta chắc cũng không dễ dàng đâu!” Diệp Vô Ưu đắc ý dương dương nói: “Bất quá, sư phụ tỉ tỉ người muốn ta giải tỏa cho người ta đương
nhiên ta có thể đồng ý nhưng người phải chỉ cho ta pháp quyết song tu.”
"Ngươi dám đặt điều kiện với ta!” Lãnh Tâm m giận dữ nói: “Ngươi thật sự ngày càng vô lý rồi!”
“Đó đâu phải điều kiện, ta chỉ muốn cùng sư phụ tỉ tỉ song tu thôi!” Diệp
Vô Ưu lại dương dương nói: “Sư phụ tỉ tỉ, song tu đối với người mà nói
cũng tốt mà, người có cần phải như vậy không? Người hiện tại là sơ cấp
tu sĩ, người đâu cần phải giữ quy tắc, nếu vậy thì làm sao có thể bắt
kịp nàng ta!”
“Ta không phải không muốn bắt kịp nàng ta!” Lãnh
Tâm m phẫn nộ nói: “Tiểu hỗn đản, ta bảo với ngươi, ta không thể để cho
ngươi đắc ý như vậy đâu!”
“Được thôi, ta không cần phải cưỡng bức người, sư phụ tỉ tỉ, đằng nào thì tí nữa tiêu hồn bát chỉ phát tác
người cũng sẽ phải cầu ta thôi!” Diệp Vô Ưu bồng Lãnh Tâm m lên bước về
phía cái giường, lật úp Lãnh Tâm m xuống, cười hi hi nhìn nàng ta, chờ
cho tiêu hồn bát chỉ phát tác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...