Lâm Phong thu đồ đệ xong lại tiếp tục trải nghiệm phong thổ ở Trường An, lão đồ đệ Chí Minh lòng đầy vui sướng thì đi bên cạnh, vừa đi tươi cười vừa giới thiệu những thay đổi của Đại Đường những năm gần đây, nụ cười tràn trề sung sướng.
" Năm năm trước, có một vị hòa thượng đến Trường An này, hòa thượng kia có khả năng hàng long phục hổ, từng hàng phục một con ác giao ở ngoại thành Trường An nên rất được hoàng đế Huyền Tông coi trọng. Người đã thiết lập một pháp tràng cho hòa thượng ấy để hắn đấu với đạo sĩ trong thành."
" Hòa thượng kia thắng trận đấu, vì thế hoàng đế Huyền Tông đã cho hắn tự chọn đất ở Trường An, rồi lập nên Ngọa Hổ tự giảng dạy phật pháp, lại còn phong cho hòa thượng kia làm hộ quốc đại pháp sư. Việc này khiến cho mấy năm gần đây, đạo sĩ ở thành Trường An càng ngày càng khó sống."
Chí Minh nói sang sảng, trong giọng nói còn ẩn chứa ý bất cam, nhưng cũng không phải vì mình cũng là cảm thấy mất tự nhiên.
" Đúng, Đại Đường quốc vận đang hưng thịnh nhưng tự nhiên long mạch lại chạy sang Đại Hán, mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ này!" Lâm Phong thầm suy xét, hắn mơ hồ hiểu ra chút gì nhưng rồi lại không nắm được trọng điểm, vì thế hỏi lại:" Hòa thượng kia bình thường hay giảng cái gì?" Chí Minh đáp:" Hòa thượng kia cứ há mồm ra là lại " nam mô a di đà phật", yêu ngôn mê hoặc người khác rằng cái gì mà chỉ cần mỗi ngày niệm " a di đà phật" là sẽ được đến cực lạc, được đón đến thế giới cực lạc ở tây thiên. Chỉ cần một lòng hướng phật là có thể thành chính quả, được cực lạc suốt đời!"
Chí Minh nói đến đây rồi dừng, căm giận mắng:" Tất cả đều là chó má hết, nếu như mỗi ngày niệm vài câu nam mô a di đà là có thể trường sinh bất lão, thì không phải tất cả mọi người trên đời này đều thành phật cả rồi sao. Còn cần những quân vương, quốc gia làm gì nữa. Ta thấy hòa thượng kia hơn phân nửa là do yêu nghiệt hóa thân, đến thành Trường An này để nói yêu ngôn mê hoặc mọi người, lừa gạt dân tín."
Lâm Phong nói không nên lời, đồ đệ này của mình đã lớn tuổi thế này rồi mà tính tình vẫn nóng nảy như vậy. Thất công chúa thì nghi hoặc hỏi:" Các quốc gia ở Nam Chiêm Bộ Châu không phải đều tôn trọng đạo sao, nhà nhà cung phụng tam thánh, môn phái tu đạo nhiều không kể xiết. Sao lại không có đệ tử đạo môn nào đứng ra phò tá quân vương Đại Đường?"
Lâm Phong nghĩ nữa ngày vẫn không ra đáp án, không còn cách nào khác đành nói:" Thiên cơ khó đoán, tam thánh ở ngoài ba mươi ba tầng trời nếu đã bỏ mặc thì chúng ta cũng không cần phải quan tâm nhiều. Việc số mệnh Đại Đường đang suy yếu, ta nghĩ có liên quan đến việc hoàng đế Huyền Tông tin phật, không bằng chúng ta đi xem cho rõ đi!"
Lập tức hai người mang theo Chí Minh đi, tới cửa hoàng cung cũng chẳng coi ai ra gì mà đi thẳng vào. Thị vệ ngự lâm quân canh gác ở cửa hoàng cung cực kỳ cẩn mật, một giọt nước cũng khó qua khiến cho lão đồ đệ Chí Minh sợ hãi đến mức mổ hôi lạnh chảy khắp người.
Cho đến khi thấy nhưng thị vệ này hình như không thấy ba người bọn họ, coi họ như là không khí thì Chí Minh mừng như điên. Lão mặc dù không học được đạo pháp chân chính gì, nhưng kiến thức lại rất rộng, biết đây là do sư phụ thần tiên đã giở trò quỷ nên rất mừng rỡ ( mừng vì sư phụ có phép thật) .
Ba người đi thẳng vào hoàng cung, Lâm Phong mở thiên nhãn ra, hắn đã thấy được nơi có hoàng khí tụ tập lại nên đi thẳng về phía ngự thư phòng. Hoàng đế đang xử lý sự vụ trong triều ở đấy, bên cạnh có hai cung nữ xinh đẹp đang đứng hầu hạ, chung quanh còn có vài cỗ khí tức đang ẩn núp.
Lâm Phong thu lại pháp thuật ẩn thân, hiện lại thân hình ra. Hoàng đế Huyền Tông đột nhiên thấy trong phòng xuất hiện ba người thì không khỏi hoảng sợ, lập tức kêu hộ vệ đến.
Lâm Phong xua xua tay cười nói:" Bệ hạ chớ hoảng sợ, ta là tán tiên ở hải ngoại, trên đường đi qua đây thấy quốc vận Đại Đường đang suy yếu, sợ không đến mười năm nữa sẽ có họa mất nước. Vì thế nên đặc biệt đến đây giải thích cho bệ hạ."
Huyền Tông là một vị vua thông minh, y biết trên đời có thần tiên thật, lại thấy Lâm Phong không giống ác nhân thì cũng bình tĩnh lại, nói:" Quốc vận Đại Đường ta đang hưng thịnh, bình dân yên ổn, sao lại có họa mất nước. Đạo nhân nói năng bậy bạ, lại xông vào hoàng cung của ta, nể tình ngươi lần đầu mạo phạm nên trẫm sẽ không truy xét, hãy rời khỏi đây ngay, tránh để mất mạng."
" Ra đi." Lâm Phong không để ý đến lời uy hiếp của Huyền Tông, ngoắc một ngón tay, lập tức có bốn hòa thượng đầu tróc lốc xuất hiện trong phòng, vẻ mặt ai nấy đều kinh hãi.
Huyền tông cũng hoảng sợ, năm năm trước khi Ngọa Hổ thiền sư đến Trường An y mới biết trên đời này thật sự có thần tiên, lại vì Ngọa Hổ thiền sư có không ít thần thông nên mới lập pháp tràng, để hòa thượng này khiêu chiến với đạo sĩ trong thành.
Sau hòa thượng thắng trận đấu, Huyền Tông cũng trở nên tin phật, còn được Ngọa Hổ thiền sư phái bốn gã để tứ đến bảo vệ bên người, từ đó về sau không có thích khách nào có thể đến gần được nữa. Vừa rồi do có tứ tăng âm thầm bảo vệ nên Huyền Tông mới trấn tĩnh như vậy, nhưng giờ Lâm Phong chỉ ngoắc một ngón tay đã lôi cả bốn hòa thượng ra. Thử hỏi như vậy y có thể không sợ hãi được không.
" Người đâu, mau tới bắt yêu nhân này cho trẫm!" Huyền Tông sợ hãi, vội vã hô to lên, chỉ là đợi hơn nửa ngày cũng không thấy thị vệ nào tiến đến, y sợ đến mức hồn rời khỏi xác. Bốn hòa thượng lúc này mới phản ứng lại, quát một tiếng:" Yêu nhân dám mạo phạm bệ hạ, không thể lưu lại!" Rồi lao người tới đánh Lâm Phong.
" Nghe nói phật môn quảng đại, các ngươi hôm nay lại động sát niệm, phật tổ cũng không tha cho các ngươi được, ta sẽ làm người tốt một lần, giúp các ngươi chuyển kiếp đầu thai. Mong các ngươi kiếp sau lại có thể tu thành chính quả, trở thành phật đà!"
Lâm Phong mặc dù không hiểu pháp môn phật gia, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra tu vi của bốn hòa thượng này là luyện thần trung kỳ nên không thèm để ý. Kim quang phiến xoạt một cái ngăn cản cả bốn hòa thượng, lại xoạt một cái nữa, bốn viên xá lợi màu vàng từ trong bốn cái đầu bóng lưỡng bay ra, bị hút vào bên trong kim quang phiến."
Huyền Tông trông thấy cảnh này thì thiếu chút nữa hồn phi phách tán, ngồi sụp xuống ghế rồng, mồ hôi đổ như mưa, nói không nên lời.
Lâm Phong cười nói:" Đừng sợ, Nam Chiên Bộ Châu nhà nhà tôn đạo, người người cung phụng tam thánh, nước Đại Đường các ngươi có được long mạch, vốn khí vận rất dài, nhưng giờ long mạch lại di chuyển, sẽ có họa mất nước. Ta thấy ngươi cũng tính là một đời danh quân, đối xử với bá tính rất nhân từ, không đành lòng để loạn binh đao xảy ra khiến bách tính sinh linh đồ thán nên mới đặc biệt đến đây chỉ điểm cho ngươi."
Huyền Tông dù sao cũng là một người hùng tài đại lược, thấy Lâm Phong không có ác ý thì cũng bớt sợ, vội vàng đứng dậy mời sư đồ Lâm Phong ngồi ghế, không dám có chút sơ suất.
Chỉ là khi xoay người lại thì nhịn không được liếc nhìn thất công chúa, lòng đầy kinh ngạc.
Lâm Phong nhắm mắt trầm tư một lúc, thấy Huyền Tông hạ long án xuống, ngồi bên cạnh mình thì mới lên tiếng:" Long mạch chuyển về phái đông, nguyên do nằm trên người bệ hạ, bệ hạ có biết không?"
" Xin tiên trưởng chỉ điểm." Huyền Tông thấy Lâm Phong ăn nói bất phàm, rất có phong thái tiên nhân nên không dám thất lễ.
" Ta xem thiên cơ, việc long mạch chuyển về phía đông, hơn phân nửa là có quan hệ với việc Ngọa Hổ hòa thượng đến Trường An!" Lâm Phong nói:" Nay bệ hạ chỉ cần phát một đạo thánh chỉ, từ này trong Đại Đường chỉ có thể tôn đạo ức phật, rồi lập đàn tế thiên, mời tam thánh đến, mọi chuyện sẽ được bình an vô sự."
Huyền Tông vừa nghe vậy thì nhất thời mừng rỡ, vội vàng đáp ứng.
Lâm Phong chỉ lão đồ đệ bên người, nói:" Đồ đệ ta mặc dù không ra hồn, nhưng lại có vài phần căn tính, vừa lúc ta có ý để hắn nhập thế tu tâm, vậy sẽ để hắn ở lại Trường An giúp hoàng đế tiêu diệt yêu nhân."
Huyền Tông vừa nghe nói Chí Minh là đồ đệ chứ không phải sư phụ thì thấy bất ngờ, bụng càng tin tường Lâm Phong là tiên nhân đã cải lão hoàn đồng, vì thế lòng càng hướng về đạo môn.
Hóa ra Huyền Tông lại tưởng nhầm trong ba người thì Chí Minh là sư phụ của Lâm Phong và thất công chúa. Cái này cũng không thể trách y được, ba người đi cùng với nhau, người nào không rõ nội tình thì chắc chắn sẽ cho rằng Chí Minh là sư phụ Lâm Phong, sẽ không ai nghĩ rằng lão lại là đồ đệ cả.
Còn về phần Chí Minh sao lại lôi thôi như vậy thì cũng không có gì lạ, thần tiên tự có chỗ lạ của thần tiên. Trong dân gian thường lưu truyền tin là thần tiên sẽ xuống vui chơi ở nhân gian, mà hình dáng thì hơn nửa là giống Chí Minh.
Chí Minh nghe sư phụ nói vậy thì thiếu chút nữa bật khóc, vốn lão tưởng rằng sau này có thể theo sư phụ thần tiên cầu đạo, không ngờ được Lâm Phong lại muốn nhét lão vào thành Trường An. Lão tưởng Lâm Phong không thích mình nên vội vàng quỳ xuống bái lạy, nhưng Lâm Phong lại khoát tay nói:" Xuất gia tại gia ( đi tu ở nhà ) , chỉ cần một lòng hướng đao thì ở nơi nào tu luyện cũng như nhau. Trần duyên của ngươi còn chưa dứt, hãy cứ ở Trường An giúp hoàng đế tiêu diệt yêu nhân. Đến thời cơ thích hợp ta sẽ lại đến đón ngươi. Ta truyền cho ngươi pháp quyết tu luyện, ngươi chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì nhất định sẽ thành tiên đạo!"
Chí Minh nghe vậy thì vui mừng, vội vàng bái tạ. Thành tiên, chuyện tốt đến nhường nào a...
Lâm Phong bỗng nhiên nhíu mày, tiện quay đầu sang cười nói với thất công chúa:" Ta giúp bốn hòa thượng kia hoàn thành nhân quả, đánh họ rơi vào luân hồi chuyển kiếp. Nhưng giờ lại đắc tội với vị đại hòa thượng ở Ngọa Hổ tự kia rồi, cùng ta đi xem đi!"
Thất công chúa cười:" Tùy ý phu quân thôi!" rồi hai người lập tức hóa thành kim quang, bay khỏi ngự thư phòng của Huyền Tông. Chiêu này làm Huyền Tông sợ há mồm trợn mắt, lòng càng khẳng định sư đồ ba người Lâm Phong mới là thần tiên chân chính, vì vậy càng không dám sơ suất, vội cùng Chí Minh chạy ra ngoài ngự thư phòng, đứng ở ngoài đại điện ngẩng đầu lên quan sát.
Lâm Phong và thất công chúa rời khỏi ngự thư phòng, chỉ thấy ở phía tây có một đạo kim quang bắn tới rồi dừng lại ở khoảng cách hơn mười trượng. Kim quang tản đi hiện ra một lão hòa thượng mặt mũi hiền lành. Hòa thượng nhìn không rõ tuổi tác, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, cúi đầu nói với Lâm Phong và thất công chúa:" Vừa rồi lão tăng từ trong nhập định mà nhìn ra chút thiên cơ, biết được hôm nay Trường An sẽ xuất hiện tà ma đến mê hoặc hoàng đế. Chẳng hay nhị vị đạo hữu từ đâu đến vậy?'
Hòa thượng giẫm chân lên một đám mây màu vàng, sau đầu tỏa ra phật quang. Ngự lâm quân và cung nữ, thị vệ trong hoàng cung bị phật quang chiếu lên thì không nhịn được liền quỳ gối cúi đầu. Trong mắt họ hiện ra thế giới cực lạc, miệng niêm nam mô a di đà phật. Ngay cả Huyền Tông và Chí Minh thần sắc cũng hoảng hốt, bị phật quang rửa bớt tạp niệm ở trong lòng. Lâm Phong thấy lão hòa thượng mặc dù mặt mũi hiền lành, nhưng ngữ khí lại chua chát thì không nhịn được cười nói:" Đại hòa thượng hoa mắt rồi, thành Trường An vốn có nạn yêu ma mê hoặc quân vương sẵn rồi, khiến cho long mạch của Đại Đường dời về phía đông, khí vận suy yếu. Ta đến chính là để trừ ma vệ đạo."
Kim quang phiến xoạt mấy xoạt, lập tức áp chế phật quang của hòa thượng kia, ngự lâm quân, cung nữ, thị vệ đang quỳ gối trong thành cũng tỉnh táo lại, lập tức hô hoán rồi xông đến bảo vệ bên người Huyền Tông.
Hòa thượng kia biến sắc, âm tình bất định, nở một nụ cười giả dối rồi nói:" Phật ta có lòng xả thân cứu thế, trừ ma vệ đạo tất nghiên nghĩa bất dung từ, phải nhờ hai vị đạo hữu giúp một tay rồi." Nhưng trong lòng thì sợ hãi, không biết hai người này có lai lịch thế nào mà không nhìn ra nông sâu, thật khó đối phó.
Lâm Phong cười nói:" Đại hòa thượng nói sai rồi, ta chỉ nghe nói phật môn quảng đại, không ai nào không độ (tăng ni đạo sĩ khuyên người ta đi tu) được. Cho dù là tà ma không việc ác nào không từ, chỉ cần có lòng hướng phật thì cũng sẽ đến được cực lạc. Nhưng nay đại hòa thượng lại muốn trừ ma, chẳng phải là đã làm trái với phật lý sao."
Hòa thượng kia trình độ mặt dày đã đến vô đối, chắp tay niệm một tràng phật hiệu, nói:" Phật môn tuy quảng đại, phật ta cũng có lòng độ hóa tà ma, tiếc rằng tà ma quá ngu ngốc nên không có hiệu quả. Chúng không chịu buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật, bần tăng đành phải trừ ma vệ đạo mới có thể bảo vệ thế nhân được thái bình thịnh thế!"
Thất công chúa cười nói:" Đại hòa thượng chẳng lẽ muốn độ cả chúng ta về tây phương?"
Hòa thượng mặt biến sắc, nhưng lại lập tức cười nói:" Tiên tử nói đùa rồi, có điều hai vị đạo hữu đã có lòng hướng phật, bần tăng dĩ nhiên có thể cho hai người thấy phật môn quảng đại, chỉ cần hai vị một lòng hướng phật, ngày sau sẽ đạt thành chính quả, làm phật một phương cũng không khó." Lâm Phong thấy buồn cười:" Phật môn quảng đại? Hòa thượng ngươi cả ngày niệm nam mô a di đà phật, có biết A Di Đà Phật ở đâu, như thế nào không? Ta cũng không mụốn nói nhảm với ngươi, ta đã tiễn bốn đồ đệ của ngươi đến cầu Nại Hà rồi, nếu ngươi muốn thay đệ tử báo thù thì ra tay đi, ta sẽ phụng bồi!" Hòa thượng mặt méo xệch, chắp tay nói:" A di đà phật, đạo hữu sao lại nói những lời vô lễ, làm nhục phật ta như vậy. Thân là đệ tử cửa phật, lão nạp đành phải ra tay trừ ma vệ đạo!"
Lâm Phong cười nói:" Đại hòa thượng, mồm miệng ngươi thật lanh lợi. Nghe nói phật tổ ngồi trên liên hoa độ hóa thế nhân, ngài rất có tài ăn nói. Nay hòa thượng ngươi đã được chân truyền của phật tổ rồi đấy, tài mồm mép thật giỏi. Giờ ta muốn lĩnh giáo một chút hòa thượng ngươi có thủ đoạn gì mà đòi đấu với ta."
Trên mặt hòa thượng lóa lên khí xanh, có nén cơn giận, nói:" Đạo huynh chớ có ép người, làm nhục phật ta. Được lắm, lão nạp cũng muốn lĩnh giáo thủ đoạn của đạo hữu một chút!"
Miệng niệm a di đà phật, trên đỉnh đầu hòa thượng tỏa ra kim quang, hiện ra một pho tượng la hán kim thân cao hơn sáu trượng, có tám tay mười sáu đầu. Cầm đài sen, thiền trượng, kinh văn, bối diệp, gia trì thủ đẳng các loại pháp khí phật môn. Tay cầm thiền trượng đập thẳng xuống đầu Lâm Phong.
" La hán kim thân của hòa thượng kia sao trông gống Bát Bảo kim thân của ta vậy, đều là dùng tinh thần lực ngưng tụ thành hình." Lâm Phong thấy kim thân của hòa thượng kia thì suy nghĩ, cũng hiện ra Bát Bảo kim thân để nghênh đỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...